"Khai báo mau! Hai đứa mới đi đâu về?" - Mẹ tôi đứng chốt chặn ngay cổng, khoanh tay trừng mắt nhìn chúng tôi.
Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, môi va vào nhau, sợ muốn khóc. Không phải nói đi tới hơn 10h mới về sao? Làm gì mà về sớm thế? Hu hu. Tôi quay qua nhìn hắn để cầu cứu nhưng hắn cũng giống y chang tôi, mặt xanh lè. Ôi cuộc đời của tôi bế tắc rồi. Bình thường mẹ tôi rất dễ thương hiền dịu nhưng mấy cái vấn đề trốn bố mẹ chạy đi chơi đêm như này thì có nước sưng mông. Tôi liếc vào nhà, phải tìm bố, còn bố mà. Bố đâu rồi? Ô kìa, bố đang đứng trong nhà, cười bất lực nhìn tôi, rồi xong.
"Nói nhanh!" - Mẹ tôi đợi lâu quá thành ra mất kiên nhiên, to tiếng.
"Hu hu con đói quá nên mới rủ thằng Khải đi ăn Pizza thôi mà." - Tôi mếu máo nói.
"Sao đói không gọi mẹ mua đồ ăn cho mà tự tiện đi vậy?" - Mẹ tôi nghe tôi trả lời xong thì đã đỡ tức giận, chân nhịp nhịp xuống đất bắt đầu công cuộc lấy cung.
"Không phải mẹ nói hơn 10h mẹ mới về sao? Sợ lúc đó con chết đói rồi." - Tôi cố gắng banh mắt to hết cỡ để tạo "mắt mèo đi hia" làm mẹ mủi lòng.
"Thật là đi ăn Pizza thôi đúng không?" - Mẹ nghi ngờ hỏi.
"Vâng, thật mà." - Tôi thấy mẹ đã buông tha mình liền mạnh miệng trả lời. Mà tôi cũng đâu có nói dối hết đâu, chỉ là cắt bớt đi những thứ không cần thiết phải kể thôi :v
"Khải chị con trả lời đúng không?" - Mẹ không thèm quan tâm tôi nữa, quay qua hỏi hắn.
"Dạ vâng, lúc nãy con đang học bài tự nhiên chị qua phòng con than đói bắt con đi ăn Pizza với chị thôi." - Hắn nãy giờ câm như hến nghe mẹ hỏi thì liền ăn hùa theo.
"Con nhỏ này, sao không cho em học mà rủ rê nó nữa. Mà con học bài chưa thế? Trời ơi càng ngày càng lười." - Mẹ nghe hắn nói xong bỗng quay ngoắt 180 độ đánh tôi một cái bốp.
Ặc thế ra tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tôi à! Oan uổng quá, ông trời ơi, oan uất quá! Hắn mới là kẻ chủ mưu mà!!!!!!! Nhưng vì sự nghiệp to lớn, vì công sức tôi bỏ ra nãy giờ để lừa mẹ tin thì tôi phải ráng nhịn, ráng nhịn. Dù đã được mẹ tha cho vào nhà nhưng trong lòng tôi, mưa gió bão bùng đang ập tới. Tôi nhìn hắn với ánh mắt căm thù muốn ăn tươi nuốt sống cái tên đáng ghét đó. Hừ, ngộ sẽ báo chù!
________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Sáng hôm sau như dự đoán, dù có học hay không học thì đề Lý cũng chả dính chữ nào trong tập, toàn câu hỏi ngoài lề cộng thêm một đống bài khó. Lý tôi vẫn nát. Hôm qua đi coi phim rồi đi ngủ sớm vất bỏ Lý đúng là một quyết định sáng suốt. Đang vắt chân rung đùi ăn bánh tráng trộn dưới canteen với hắn bỗng Dĩnh Vy từ đâu chui ra chen ngang giữa hai chúng tôi, mặt mũi có vẻ vội vã lắm. Gì thế nhỉ? Lúc nãy rủ nàng đi ăn bánh tráng trộn thì nàng không chịu đi, đến lúc tôi đi với hắn thì đừng nói là định đánh ghen đi.
"Hạ này, Hạ này. Thầy Thiên với con bé kia là mối quan hệ không bình thường." - Nàng thở hồng hộc nói không ra hơi, chắc là chạy đi tìm tôi nên mới mệt vậy.
"Gì vậy má, nói có đầu có đuôi cái đi." - Tôi bị nàng ta làm cho rối, nhăn mặt nói.
"Thì cái con bé mới chuyển tới á, đúng là có gì đó mờ ám với thầy mà. Không chịu đâu huhu." - Nàng ta vừa nói xong thì giãnh đành đạch như con cá mắc cạn.
"Bình tĩnh đi bà nội, sao bà nói vậy?" - Tôi chán nản, con nhỏ này, đang ở dưới canteen nha má.
"Tui thấy con nhỏ đó nó nắm tay níu thầy lại á, học sinh sao dám làm vậy, tui còn chưa dám làm mà. Aaaaa." - Nàng ta lại bù lu bù loa.
Mẹ ơi, có nhiêu đó thôi đó, mà làm rầm rầm thấy ớn hà. Đúng là tình yêu có thể làm con người ta mù quáng mà. Tôi tặc lưỡi, lắc đầu, đến khổ với con bạn của tôi, thích ông thầy quá làm gì không biết, rồi ổng làm cái gì cũng để ý cũng quan tâm rồi buồn, riết rồi nó còn chả thèm lo lắng tôi bằng một góc của ông thầy nữa. Không thể chấp nhận được. Haizzz nhưng mà chỉ có níu tay thôi mà nàng ta đã như vậy, nếu nàng biết được chuyện hôm qua tôi đã nghe thấy thì sao trời? Tôi không dám tưởng tượng. Thôi coi như là vì bạn bè lâu năm, giấu được bao lâu thì giấu, tốt nhất là không nên kể. Cái quan trọng bây giờ là tôi phải tìm lời an ủi nàng ta này, lại tiêu tốn chất xám quý báu của tôi.
"Hai người họ là anh em, như vậy cũng bình thường mà." - Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì thì hắn - con người im lặng nãy giờ lại lên tiếng. Ơ sao biết chọn lúc thế.
"Cái gì mà anh em?" - Dĩnh Vy ngay tắp lự rời bỏ tôi bay qua hắn.
"Hôm qua em với chị Hạ đi ăn Pizza vô tình gặp hai người họ rồi biết được." - Hắn nhún vai quay qua nhìn tôi.
"Thiệt hông?" - Nàng ta nghi ngờ - "Nhưng mà chị đã cho người tìm hiểu gia phả nhà thầy rồi mà, làm gì có em gái."
"Thì không phải con nhỏ đó đi du học mấy năm tự dưng quay về à?" - Hắn nói.
"Ừ hen. Nếu vậy thì may quá." - Nàng ta như được khai sáng, vui vẻ trở lại rồi như một cơn gió tốc biến chạy đi mất.
Thiệt là không thể nào hiểu nổi con bạn của tôi. Tôi quay qua lườm hắn một cái, cái tên này, không nói thì thôi, lúc nào nói cũng toàn nói mấy điều tôi muốn giấu. Đã biết rõ ràng cái gì đâu mà hắn nói với Dĩnh Vy như đúng rồi thế. Ai biết được thầy nói thật hay chỉ nói dối.
"Sao cậu nói cái vụ đó ra chi vậy? Lỡ thầy chỉ nói cho có chuyện thì sao?" - Tôi giơ chân đạp ghế hắn đang ngồi một cái.
"Chị Vy cứ lèo nhèo hoài chị hông thấy phiền chứ tôi thấy phiền lắm. Dù sao thì hai chúng ta đang hẹn riêng mà, chị ấy giống phá đám vậy á." - Hắn mặc kệ cầm hộp Yomost hút chụt chụt.
"Gớm." - Tôi nghe hắn trả lời thì bất giác đỏ mặt. Hừ không biết nên giận hắn hay thấy hắn dễ thương nữa.
Tôi tiếp tục với bịch bánh tráng trộn của mình không quên kéo ghế xích lại gần hắn, uống ké Yomost của. Coi như là trả thù :v
_______________________________________________________________________________________________________________________________________
Cứ ngỡ rằng tôi sẽ chẳng giấu nổi cái bí mật to đùng đó với Dĩnh Vy lâu nhưng tôi đã làm nên một điều gọi là kỳ tích. Tôi giữ bí mật đó đã hơn 2 tháng nay và chưa hề hé răng ra chữ nào, quả là quá kỳ tích với con nhỏ nhiều chuyện là tôi. Mà cũng tại còn ngày nữa thi học kỳ rồi, chúng tôi đứa nào đứa nấy đầu tóc rối bù, mặt mày bơ phờ, thời gian học cũng không đủ lấy đâu thời gian nói chuyện phiếm, coi như bí mật này có thể giữ thêm vài tháng nữa. Dĩnh Vy í, nàng ta hình như ngày nào cũng theo dõi thầy Thiên hay sao ấy, hôm nào cũng ngồi kể nguyên một sớ dài hôm nay thầy làm gì, con bé kia tìm thầy mấy lần, bla bla bla, còn tôi dù rất ngứa miệng nhưng phải cố gắng ít chém với nàng ta lại, chỉ sợ buộc miệng nói ra thì toi. Cơ mà nàng không học bài hay sao mà có nhiều thời gian vậy nhể.
Đến bây giờ thì tôi vẫn chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa thầy với con bé kia, còn nàng Dĩnh Vy với thầy thì chắc là có mờ ám tư tình gì đó rồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì thầy giống bắt cá hai tay thật. Cơ mà tôi cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này, nghĩ nhiều chỉ tổ nhức não, dẹp dẹp. Phải cố gắng thi thật tốt mới được, thi xong thì cũng vừa đến Noel, cũng là ngày kỷ niệm 3 tháng của chúng tôi. Tôi sẽ tự tay làm quà cho hắn, húy húy.
Chống tay xuống bàn, tôi ngáp lia lịa nhìn bảng với một đống công thức ôn thi môn Lý dày đặc, thôi tôi rút lại, tôi sẽ chỉ thi tốt mấy môn tôi giỏi thôi, còn Lý thì không khống chế là được rồi.
___________________________________________________________________________________________________________________________
"Á học đến khi nào mới xong đây!!! Mai thi rồi hiu hiu." - Tôi nằm trên giường hắn lăn lộn, lăn lộn không đã còn lấy chân chọt chọt hắn.
Tôi không học bài được thì hắn đừng hòng nhé! Hắn bị tôi phá liền quay qua bóp mũi tôi một cái đau điếng. Á á á! Xoa mũi đỏ lè như chú hề tôi ôm gấu bông phịu má ráng nặng nước mắt.
"Ngốc!" - Hắn thấy tôi vậy cũng chẳng lấy lòng thương hoa tiếc ngọc còn cốc đầu tôi thêm một cái. - "Học không được lại chạy qua đây phá, lại vừa ăn cướp vừa la làng nữa chứ."
"Đi chơi đi, không học nữa đâu. Sao cậu học vô hay vậy?" - Tôi nằm bẹp ra, sức ngồi dậy cũng không có.
"Chị cũng cuối cấp rồi, ráng học đi, mốt thi Đại Học mới đậu được chớ." - Hắn dịu dàng nói.
"Không thi Đại Học đâu, ai cũng bắt phải thi đậu, đâu phải Đại Học là con đường duy nhất đâu." - Tôi cằn nhằn.
"Nhưng nó là con đường tốt nhất rồi." - Hắn quay ghế lại, cười hiền lành nhìn tôi - cái con nhỏ lớn già đầu mà cứ như trẻ lên ba.
"Lỡ mẹ bắt chị đi du học thì sao? Chị không muốn xa cậu đâu!" - Tôi bật dậy nhìn hắn, cái này là suy nghĩ mới vụt qua trong đầu tôi, nhưng tôi sợ.
"Mới có học kỳ 1 thôi mà, chị làm gì nghĩ sâu xa thế." - Hắn rướn người tới vuốt tóc tôi.
"Không muốn đâu." - Chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao tôi không tự chủ được mà nhào đến ôm hắn, ôm hắn đúng là mang lại cảm giác thật bình yên, ấm áp.
"Chị sao vậy? Thật là. Muốn uống trà chanh không? Tôi đi mua cho." - Hắn tuy nói vậy nhưng lại tựa cằm lên đỉnh đầu của tôi, tay vòng ra sau lưng tôi vuốt vuốt, không muốn đi.
"Uống, nhưng cậu làm cho chị uống đi." - Tôi bướng bỉnh làm nũng.
Hắn cười bất lực đành bỏ bài vở qua một bên lết xác xuống bếp cắt chanh vắt chanh làm trà chanh "made by Khải" cho tôi uống. Cả buổi đó tôi ngồi ở bàn dưới bếp nhìn hắn, cảm thấy mình đúng là con nhỏ hạnh phúc nhất thế giới này. Sau khi uống xong, tôi đã ngoan ngoãn chịu lên phòng học bài, nhưng lâu lâu vẫn chuồn qua phòng hắn phá hắn mấy cái mới chịu về lại phòng mình. Thật sự là muốn qua đó học lắm nhưng mà sợ lo ngắm người ta quên học thì chết. Mà quên nói, trà chanh hắn làm đúng ngon luôn, mua haaaaa.
Sáng hôm sau, ngày thi đầu tiên của tôi diễn ra khá suôn sẻ, tôi chẳng bị quên chữ nửa chừng như mấy lần trước. Coi như cũng có một phần công sức của người ta, lát phải chạy qua lớp người ta rủ người ta đi ăn mới được. Không biết người ta làm bài được không nhỉ?