Chị Vợ, Anh Yêu Em!

Chương 142: Lạnh nhạt(II)


trước sau

“Hay là em tin rằng lúc đó tôi có thể trơ mắt nhìn Lưu Uyển Linh chết? Không, tôi không thể trơ mắt nhìn người mình từng yêu thích chết đi trước mặt mình trong khi mình có cơ hội cứu cô ấy.”
“Tại sao em bình thường rất hiểu chuyện mà bây giờ lại vì một chuyện như vậy mà rời xa tôi?”
“Tinh Vân, chúng ta đã từng bỏ lỡ. Em cũng nhìn thấy ba mẹ em, ông bà ngoại em, họ đã nuối tiếc như thế nào khi bỏ lỡ nhau. Vậy tại sao em vẫn muốn chúng ta giống như vậy. Vì một sự hiểu lầm mà bỏ lỡ?”
Tinh Vân trước sau vẫn im lặng.
“Tinh Vân, lúc đó anh không ngờ viên đạn của Lưu Trọng Thiên sẽ hướng về phía em. Anh biết anh không quay lại kịp để cứu em khiến em không vui nhưng chúng ta từng trải qua rất nhiều chuyện. Có khi nào anh bỏ mặc em không?”
Tinh Vân đứng lên khỏi ghế, khoanh tay đứng tựa vào bức tường kính phía sau lưng, mắt hướng ra vòm trời phía xa xa từng lời nhẹ nhàng nói ra nhưng khiến người nghe đau lòng: “Nam Phong, anh đúng là rất tốt với tôi. Luôn quan tâm tôi và sẵn sàng lao vào nguy hiểm cứu tôi. Nói anh không có tình cảm với tôi là không đúng. Nhưng nếu có Lưu Uyển Linh xuất hiện, anh mãi mãi chỉ nhìn thấy cô ấy.”
“Tinh Vân, em là đang ghen sao? Nếu tôi yêu cô ấy tôi đã không ly hôn và cưới em.”
Tinh Vân khoát tay nói: “Bởi vì bản thân anh cũng là ngộ nhận tình cảm.”
“Đoàn Nam Phong, anh và tôi không giống ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi có một bắt đầu tốt đẹp. Họ yêu nhau và tin tưởng nhau cho nên dù thế nào họ cũng sẽ ở bên cạnh đối phương. Điều đó là nền tảng cho cuộc sống hôn nhân của họ. Còn ông ngoại và bà ngoại của tôi cũng vậy. Ông chỉ yêu mỗi mình bà, khởi đầu của họ là cùng tự nguyện yêu thích đối phương. Nhưng giữa tôi và anh, khởi đầu chỉ có tôi yêu anh. Anh lại yêu người khác mất rồi. Gặp gỡ của chúng ta ngay từ đầu đã là một sai lầm. Tôi chỉ là thế thân cho Lưu Uyển Linh trong lòng anh. Tôi thay cô ấy sinh con cho anh. Anh vì điều này mà thương cảm tôi. Anh vì để tâm đến Lưu Uyển Linh mà trách cô ấy phản bội anh. Trải qua bao nhiêu chuyện đến bây giờ tôi mới nhận ra được vấn đề trong mối quan hệ sai lầm này. Rất xin lỗi, nhưng đó chỉ là ngộ nhận tình cảm. Chia tay là một điều tất yếu. Dừng lại để sau này chúng ta không phải hối hận... Xin lỗi Nam Phong, sau này anh sẽ hiểu quyết định hôm nay của tôi là chính xác.”
Đoàn Nam Phong từ phía sau lưng vòng tay ôm lấy nàng. Cằm của anh đặt lên vai nàng, mặt anh áp vào mặt nàng: “Tinh Vân, đừng đối với anh như vậy có được không? Những lời em nói ra khiến trái tim anh rất đau. Xin em, cầu xin em đừng rời xa anh!”
Tinh Vân nhắm mắt, cố nuốt nước mắt vào lòng, hai tay gạt phăng tay anh ra, cương quyết nói: “Hết rồi Nam Phong. Giữa hai chúng ta đã hết rồi. Từ khi anh chạy về phía đó, chúng ta đã không thể quay lại. Trái tim này của tôi nếu hứng viên đạn đó thì đã không còn cơ hội để nghe anh xin lỗi hay giải thích nữa rồi. Hãy xem như Tinh Vân lúc đó đã chết rồi. Có được không?”
“Không, Tinh Vân. Anh không chấp nhận. Chúng ta rõ ràng sắp đám cưới. Mọi chuyện rất tốt đẹp. Tại sao lại như vậy?”.
Tinh Vân bỏ ngoài tai tất cả những gì anh nói, cô tiến ra cửa, mở cửa tiễn khách. Có lẽ bản thân cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Hơn nghìn lần cô ao ước anh đừng để lại cho cô “bóng lưng” khi cô đang gặp nguy hiểm. Nhưng... cuộc sống không có giá như.
Đoàn Nam Phong nặng nề bước ra cửa. Anh vẫn như người trong mộng chưa hiểu rõ chuyện gì cũng không dám tin vào sự thật có một ngày anh bị phụ nữ cự tuyệt.
...
Hai ngày sau, Tinh Vân dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ đi mua quà Giáng Sinh cho con trai. Nhưng khi cô về biệt thự của nhà họ Cao thì ba mẹ cô nói Đoàn Nam Phong đã mang theo Tinh Nhật rời khỏi.
“Ba mẹ tưởng hai đứa chuyển sang nhà mới để chuẩn bị cho hôn lễ.” Bà Minh chưng hửng nhìn con gái.
Tinh Vân trước nay ngoại trừ việc lén lút làm tình nhân cho Đoàn Nam Phong ra thì cô không giấu mẹ mình chuyện gì cả. Cô lấy hết can đảm nói: “Ba, mẹ! Con đã chia tay với Đoàn Nam Phong rồi. Con sẽ không kết hôn nữa. Mùa hè năm sau con sẽ cùng Lâm Thiên Vũ đi tìm bí mật gia đình của anh ấy ở Pêru. Vì lần trước anh ấy cứu mạng con cho nên con đã hứa sẽ cùng anh ấy tham gia chuyến này.”
Cao Hiển Minh nghe xong toàn thân lạnh toát, ông lớn tiếng nói: “Không được. Kho vàng Inca xưa nay chưa từng có đoàn khảo sát nào lao vào mà có con đường trở về. Ba tuyệt đối không cho con đi vào chỗ chết.”
Bà Minh cũng thất kinh nhìn Tinh Vân: “Con và Đoàn Nam Phong đã chia tay sao mẹ không biết. Còn Tinh Nhật thì sao? Con đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này chưa xong con đã muốn đi tìm chuyện khác là sao? Con biết mẹ bị đau tim mà còn dọa mẹ như vậy.”
Tinh Vân liền nói: “Mẹ, Nam Phong không yêu con. Trong lòng anh ấy chỉ có Lưu Uyển Linh thôi. Nếu không có Lâm Thiên Vũ cứu con thì lúc ở chùa Liên Hoa con đã bị viên đạn của Lưu Trọng Thiên xuyên đầu rồi. Cho nên đồng sinh cộng tử với Lâm Thiên Vũ là điều con nên làm.”
Bà Minh thở dài nói: “Con ngoan, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Bỏ lỡ người mình yêu, kết quả đau lòng hơn con nghĩ đó. Chưa kể, nếu Nam Phong yêu Uyển Linh thì nó cần gì ly hôn với con bé để lấy con. Còn con trai của tụi con nữa. Con định đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đoàn hay sao?”
Cao Hiển Minh liền nói: “Đoàn Nam Phong tính tình phong lưu, Tinh Vân không thích nó cũng không có gì lạ. Em đừng đặt quá nhiều trách nhiệm cho con bé. Nhưng chuyện đi tìm kho vàng Inca là chuyện quan trọng. Ba mẹ chỉ có mỗi mình con. Ba tuyệt đối không cho con đi mạo hiểm.”
“Con mệt rồi, con muốn đi nghỉ.” Nói xong Tinh Vân liền xách giỏ lên phòng.
Bà Minh nhìn Cao Hiển Minh nhíu mày nói: “Nửa tháng nay con gái mới về nhà, anh lại chọc cho nó giận rồi.”
Cao Hiển Minh lắc đầu nói: “Con gái mà tính tình cứng rắn như vậy sẽ khó sống lắm.”
“Không biết giống ai nữa.” Bà Minh nhanh miệng nói.
Cao Hiển Minh phì cười: “Đương nhiên con ruột của anh thì phải giống anh chứ giống ai. Anh chỉ lo nó chịu thiệt thòi thôi.”
Bà Minh ngả vào lòng, vòng tay ôm ông nói: “Chúng ta để lại tài sản lớn như vậy cho Tinh Vân, cho dù nó không kết hôn cũng không sợ thiệt thòi.”
Cao Hiển Minh vỗ vai bà nói: “Sau khi chúng ta qua đời, nó sẽ rất cô đơn. Cho nên anh mong con tìm được người thích hợp. Nhưng bây giờ thì Tinh Vân cũng đã chia tay với Đoàn Nam Phong. Chuyện đám cưới tháng sau coi như phải hoãn lại rồi. Em xem xét rồi nói với ba mẹ hai bên và thông báo người dưới ngừng chuẩn bị hôn lễ.”
Bà Minh thở dài, chán nản nói: “Em biết rồi. Mấy hôm nay nghỉ Giáng Sinh, chúng ta đừng nhắc chuyện này để tránh con gái không vui.”
-----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!