Nữ vương vội chạy theo hắn. Từ phía sau, nàng giơ tay nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn quay lại nhìn nàng. Ánh mắt nàng từ phía sau chiếc mặt nạ vàng lộ ra tia chờ đợi cùng khao khát.
Giữa ánh nến mờ mờ tỏa ra màu sắc chệch choạc, Lâm Thiên Vũ vẫn nhìn thấu được ánh mắt của nàng. Anh muốn nói rằng anh không thể làm chuyện này với trẻ con được. Nhưng anh không biết làm sao để nói tiếng Quechua, chỉ đành rút tay ra khỏi tay nàng, quay mặt đi.
Nữ vương hai mắt lúc này tự nhiên ngấn lệ. Nàng liền nói một tràng: “Đừng đi, xin người đừng đi. Ta sẽ không tránh né nữa. Đừng rời khỏi ta. Ta xin người.”
Nói xong nàng liền quỳ xuống. Lâm Thiên Vũ nặn não cũng không hiểu cụ thể là nàng nói cái gì. Nhưng anh biết nàng là đang muốn anh ở lại. Anh ngồi xuống đỡ nàng lên, dùng tay xoa xoa đầu nàng như cách giao tiếp giữa người lớn và đứa trẻ.
Nữ vương không thích hắn đối với nàng như vậy. Cách này nàng vẫn hay dùng với con chó nàng nuôi. Trong khi nàng là vợ hắn. Nàng muốn hắn giống như vừa rồi âu yếm và hôn môi nàng. Cho nên nàng nhíu mày tránh cái vuốt đầu của hắn. Sau đó kéo hắn về phía cánh cửa buồng nơi giường ngủ bằng vàng.
Lâm Thiên Vũ sống chết không chịu nhưng nàng cứ nũng nịu lại như sắp khóc cho nên hắn thở dài cầu Chúa.
“Đây không phải là do tôi nhé, Thượng đế chứng giám, Lâm Thiên Vũ tôi đã rời đi nhưng...nàng đã dâng đến miệng. Không lẽ...”
Nghĩ chưa thành câu anh đã thấy nữ vương nằm trên người mình. Cô cúi xuống mỉm cười thật ngọt ngào hôn lên môi Lâm Thiên Vũ.
Mặt nạ bằng vàng cạ vào mặt anh khiến anh khó chịu. Anh liền quay người cô lại cho cô nằm trên cánh tay mình, rồi đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ trên mặt cô.
Khuôn mặt của nữ vương được ánh đèn mờ ảo từ bốn phía soi rọi, đẹp như một kiệt tác của tạo hóa.
Lâm Thiên Vũ nhìn nàng không chớp mắt, cứ ngây dại mà trao nàng sự ngưỡng mộ của hắn. Nàng có vẻ đẹp tự nhiên, non mềm lại có phần hoang dại đến đặc sắc khiến tim hắn rộn ràng. Cảm giác này là gì? Hắn không biết gọi tên nhưng hắn biết nàng nhất định phải là của hắn... mãi mãi.
Lâm Thiên Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nữ vương e lệ đỏ bừng mặt nhưng nàng không dám quay đi. Nàng sợ nàng biểu hiện không khéo sẽ khiến hắn giận mà bỏ nàng cho nên nàng ngoan ngoãn chiều chuộng hắn.
Lâm Thiên Vũ nhìn một lượt qua thân hình nàng. Hắn không nhìn nhầm, cơ thể này của nàng quả thật chỉ mới hơn mười tuổi. Ngực và mông vẫn còn chưa phát triển, trông vẫn còn rất nhỏ. Điều này khiến hắn thật khó để làm bước tiếp theo với nàng. Nếu không khéo sẽ khiến nàng không chịu được mà tử vong.
Nhưng mà, nàng cứ ôm chặt anh như vậy khiến anh không thể kiềm nén hơn nữa. “Mẹ kiếp! Đúng là ông Trời đang dày vò ta mà.” Lâm Thiên Vũ chửi thầm trong lòng. Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh để nghe hắn chửi.
“Ta sống đến từng tuổi này rồi mới biết cái gì là nội tâm dằn xé, mâu thuẫn bản thân.” Lâm Thiên Vũ than khổ. Anh lại nghĩ tiếp: “Chả trách thằng Nam Phong suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm túc như tự kỷ. Thì ra nó trưởng thành trước anh.”
Chẹp...Lâm Thiên Vũ tặc lưỡi nghĩ nghĩ. Gương mặt anh nhăn lại thành một nắm.
Nữ vương nhẹ vuốt lưng anh. Tay nàng đi đến đâu máu trong người anh sôi sục đến đó. Anh đang chịu sự dày vò đến khổ. Cái này... không biết phải chửi ai.
Nữ vương chờ một lúc thấy Lâm Thiên Vũ không có ý định gần gũi nàng thì ánh mắt nàng lộ vẻ thất vọng. Nàng bắt đầu khóc thút thít. Lâm Thiên Vũ liền lấy tay lau nước mắt cho nàng. Hắn rất muốn hỏi nàng: “Em thật sự muốn sao?”
Nhưng mà, ai cho tôi ngôn ngữ? Tiếng Quechua nói như thế nào? Tôi cũng rất muốn khóc đó, nữ vương à!
Hít một hơi thật dài, hắn không nghĩ nữa. Dẹp hết cái gì là đạo đức, tôn giáo, luật pháp, văn minh gì gì đó ra khỏi đầu. Hắn chỉ biết hôm nay là ngày cưới của hắn và nữ vương là vợ của hắn. Hắn không làm nàng là có lỗi với nàng, cái này rất đáng bị “trời chu đất diệt”.
Nghĩ vậy, hắn liền thấy dễ chịu cho nên tâm tình cũng thoải mái. Hắn đưa tay sờ mó lên người nàng. Đôi tay của người đàn ông sành sỏi như Lâm Thiên Vũ còn có chỗ để chê sao? Chính xác là không chê vào đâu được cho nên nhanh chóng khiến nữ vương mê đắm. Nàng nhanh chóng đầu hàng, tay chân không còn chút sức lực chỉ có thể ngâm nga mấy tiếng mê người.
.........................
Hi các độc giả yêu quý của Hạc Giấy!
Bộ truyện này đang đi đến hồi kết. Song song đó mình viết thêm một bộ nữa mang tên "Bạn gì đó ơi, chúng ta là vợ chồng hả?" Nói về chuyện tình của Bảo Vy, bạn thân của Tinh Vân và Ưng Túc, bạn thân của Đoàn Nam Phong. Câu chuyện này tương đối nhẹ nhàng hơn bộ "Chị vợ, Anh Yêu em" nhưng cũng không kém phần kích thích á. Mình sẽ dùng một cách viết khác, mới mẻ hơn và thú vị hơn cho hai bạn này. Các bạn vào link dưới đây để đọc nhé!
http://santruyen.com/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha-h-chuong-1-ly-hon-c817265.html
Xin cám ơn các bạn đã ủng hộ Hạc Giấy đi trên con đường khó khăn này. <3
-------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal