chiếm đoạt sau trọng sinh

Chương 2: "VỊ HÔN THÊ HOÀN HẢO" ĐỔI THAY


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

[2.1] Ánh Mắt Đầu Tiên Ở Buổi Tiệc

Chiếc xe dừng lại trước khách sạn Hoàng Gia, nơi tổ chức buổi tiệc tối mật của giới tài phiệt. An Nhã Kì bước xuống, chiếc váy đen ôm sát cơ thể, thiết kế tinh tế nhưng không kém phần gợi cảm, khiến cô như một đóa hồng đen kiêu sa giữa đêm.

Cô bước vào sảnh tiệc, ánh mắt lập tức tìm kiếm mục tiêu.

Lục Hàn Phong đứng ở góc sảnh, đang bàn bạc với hai đối tác lớn. Anh vẫn vậy – cao lớn, khí chất lạnh lùng và quyền lực toát ra từ mỗi cử chỉ. Chiếc vest đen lịch lãm càng tôn lên vẻ ngoài hoàn hảo, cấm dục nhưng đầy sức hấp dẫn của một vị Tổng tài nắm giữ cả một tập đoàn lớn.

Kiếp trước, chỉ cần nhìn thấy anh, tim cô đã đập loạn nhịp vì tình yêu và sự ngưỡng mộ mù quáng.

Kiếp này, cô chỉ thấy một con rối cao cấp, một công cụ báo thù hoàn hảo, và một người đàn ông cô phải chiếm đoạt lại, không phải bằng tình yêu mà bằng dục vọng.

Lục Hàn Phong dường như cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao cau lướt qua cô, dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh dường như không nhận ra cô.

Bởi vì, An Nhã Kì trước mặt anh không còn là cô gái rụt rè, luôn cúi đầu né tránh ánh nhìn của anh.

[2.2] Giao Tiếp Với "Con Mồi"

An Nhã Kì mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn và tự tin. Cô không đi thẳng đến chỗ anh, mà đi thẳng đến quầy rượu, rót cho mình một ly Champagne.

Cô chưa kịp nhấp môi, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai:

"Tiểu thư An, quả thực đã lâu không gặp. Cô hôm nay... rất khác biệt."

Người nói là Quách Kiến, con trai duy nhất của Chủ tịch Quách Thị, một người nổi tiếng đào hoa trong giới thương trường. Kiếp trước, anh ta từng là người theo đuổi cô nhưng bị cô từ chối vì Lục Hàn Phong.

An Nhã Kì quay lại, mỉm cười: "Quách thiếu gia, đã lâu không gặp. Tôi nghe nói anh vừa giành được dự án cá cược ở Macao? Chúc mừng."

Quách Kiến sửng sốt trước sự thẳng thắn và chủ động của cô. Hắn đưa tay ra: "Không biết tôi có vinh hạnh mời tiểu thư An một ly không?"

"Chắc chắn rồi." Nhã Kì đặt ly rượu của mình xuống, nắm lấy tay Quách Kiến, để anh ta dẫn cô đi qua sảnh tiệc, ngang qua khu vực Lục Hàn Phong đang đứng.

Lúc này, Lục Hàn Phong đã kết thúc cuộc đàm phán. Ánh mắt anh theo dõi bóng lưng cô.

An Nhã Kì?

Anh chưa từng gặp cô gái nào có khí chất như vậy. Quá tự tin, quá quyến rũ, và quá nguy hiểm. Đặc biệt là cái nắm tay thân mật với Quách Kiến kia. Dù là ai, người phụ nữ đó đều không thể là An Nhã Kì nhút nhát mà anh từng biết sơ qua.

[2.3] Màn Kịch "Chạm Mặt Tình Cờ"

An Nhã Kì dừng lại gần bàn của Lục Hàn Phong. Cô giả vờ như không hề biết anh đang ở đó, cười nói vui vẻ với Quách Kiến.

"Anh Quách, tôi nghe nói dự án bất động sản ở vùng ven sông Hán của Lục Thị đang gặp khó khăn?" Nhã Kì cố ý nói to một chút.

Quách Kiến tỏ vẻ dè dặt: "À, đó là việc của Lục Thị. Hình như họ bị vướng mắc ở giấy phép môi trường, không có bên nào giải quyết được, nên Lục Tổng đang rất đau đầu."

"Thật sao?" Nhã Kì nhún vai tinh nghịch. "Theo tôi thấy, vấn đề không nằm ở giấy phép, mà ở việc họ không nắm được thông tin về quy hoạch rừng ngập mặn mới nhất của thành phố mà thôi."

Bốn cặp mắt lập tức đổ dồn về phía cô.

Lục Hàn Phong tiến đến gần. Khí chất lạnh lùng của anh bao trùm lấy không gian.

"Tiểu thư này, cô vừa nói gì?" Giọng anh trầm thấp, băng lãnh, đầy áp lực.

Quách Kiến căng thẳng, muốn can ngăn. Nhưng Nhã Kì lại bình tĩnh đối mặt với anh. Cô ngước nhìn, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm, không còn vẻ ngưỡng mộ mà thay bằng sự đánh giá.

"Lục Tổng," cô mỉm cười, chìa tay ra. "An Nhã Kì. Rất hân hạnh."

Lục Hàn Phong bắt tay cô. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, một luồng điện xẹt qua cả hai. Anh không thể phủ nhận sự rung động bất ngờ này.

"Cô biết rõ về dự án của tôi?" Anh hỏi thẳng.

"Tôi biết rõ hơn Lục Tổng tưởng," Nhã Kì rút tay lại, nhấp ngụm Champagne. "Trong ba ngày nữa, nếu Lục Tổng không có được sự ủy quyền từ Ủy ban Quản lý Môi trường, dự án của anh sẽ bị trì hoãn vô thời hạn. Và tôi có thể giúp anh có được sự ủy quyền đó trong vòng 24 giờ."

[2.4] Lời Đề Nghị Bán Thân

Sự tự tin của cô khiến Lục Hàn Phong cảm thấy thú vị. Anh đưa cô đến một góc yên tĩnh hơn.

"Tôi không thích vòng vo. Điều kiện của cô là gì?" Lục Hàn Phong nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén muốn xuyên thấu cô gái bí ẩn này.

"Điều kiện của tôi rất đơn giản," Nhã Kì tiến lại gần, mùi hương nước hoa tinh tế của cô lập tức bao phủ lấy anh. Cô cố ý hạ thấp giọng, giọng nói gợi cảm và đầy mê hoặc. "Tôi không cần tiền, cũng không cần cổ phần công ty."

Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phả vào tóc mình. Cô dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào ngực anh, lướt qua cà vạt.

"Tôi cần sự hỗ trợ tuyệt đối của Lục Tổng trong vòng ba tháng tới để lấy lại công ty gia đình tôi đang bị chiếm đoạt. Đổi lại, trong ba tháng đó..."

Cô nhướn mày, ánh mắt khiêu khích: "Tôi sẽ là người phụ nữ của Lục Tổng. Bất cứ khi nào anh cần."

Lục Hàn Phong sững sờ. Đã có rất nhiều phụ nữ dùng đủ mọi cách tiếp cận anh, nhưng chưa ai dám đưa ra một giao kèo trần trụi và táo bạo như vậy. Cô gái này đang bán thân, nhưng với thái độ của một nữ hoàng ban phát ân huệ.

"Cô không sợ tôi sẽ chỉ sử dụng cô, sau đó ném bỏ?" Anh thử thách.

Nhã Kì cười khẩy: "Lục Tổng, người bị ném bỏ sẽ không phải là tôi. Hơn nữa, với một người đàn ông như anh, chỉ cần tận hưởng là đủ. Tôi không đòi hỏi tình cảm."

Lời nói này của cô kích thích sự tự tôn và ham muốn chinh phục trong Lục Hàn Phong. Anh thích sự thẳng thắn của cô, nhưng càng thích sự bí ẩn và vẻ ngoài quyến rũ không thể cưỡng lại này.

Anh cúi thấp người, kề sát tai cô, giọng nói trầm khàn: "Giao kèo này, cô muốn xác nhận bằng cách nào?"

[2.5] Lời Thách Thức Và Nụ Hôn Đầu Tiên Của Kiếp Này

"Xác nhận bằng hành động." Nhã Kì nói xong, đột ngột nhón chân lên, dán môi mình vào môi anh.

Nụ hôn chớp nhoáng, nhưng đầy bất ngờ.

Đó là một nụ hôn của sự tuyên bố chủ quyền. Môi cô mềm mại và lạnh lùng, nhưng sau đó, sự kích thích bỗng bùng lên. Lục Hàn Phong lập tức bị cô hút vào. Anh giữ eo cô, không cho cô rút lui, biến nụ hôn vội vã của cô thành một nụ hôn sâu, nóng bỏng, chiếm đoạt.

Anh muốn kiểm tra xem cô là thật hay giả, là lửa hay băng.

Lục Hàn Phong buông cô ra, hơi thở nặng nề: "Cô... dám lắm."

Nhã Kì cố gắng trấn tĩnh, mặc dù thân thể cô vẫn còn dư vị tê dại của nụ hôn. Cô lùi lại một bước, ánh mắt kiên định:

"Vậy thì, chúng ta giao dịch. Tôi sẽ gửi cho Lục Tổng tài liệu vào sáng mai. Việc của anh là chuẩn bị cho sự hợp tác cá nhân của chúng ta. Tôi muốn bắt đầu ngay lập tức."

Nhã Kì quay lưng đi, để lại Lục Hàn Phong đứng đó, vẫn còn cảm giác bỏng rát trên môi và sự choáng váng vì bị cô gái này thao túng.

An Nhã Kì. Tên cô gái này, anh sẽ không bao giờ quên.

[2.6] An Tuyết Lam Bắt Đầu Cảnh Giác

Ở một góc khác, An Tuyết Lam, sau khi bị Nhã Kì làm bẽ mặt sáng nay, đã theo dõi chị mình. Cô ta nhìn thấy cảnh Nhã Kì và Lục Hàn Phong hôn nhau.

Gương mặt An Tuyết Lam biến sắc. Cô ta biết Lục Hàn Phong là người cô ta nhắm tới. Cô ta không thể tin nổi An Nhã Kì đã thay đổi hoàn toàn, lại dám chủ động quyến rũ người đàn ông lạnh lùng kia.

"Không được. Mọi thứ phải theo kế hoạch của mình."

An Tuyết Lam nắm chặt ly rượu trong tay, quyết tâm hành động. Cô ta không biết rằng, cô ta càng hành động theo quỹ đạo kiếp trước, càng giúp An Nhã Kì hoàn thành kế hoạch trả thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×