chiếm đoạt sau trọng sinh

Chương 8: SỰ YÊU CHIỀU VÀ PHỤC TÙNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

[8.1] Màn Khởi Đầu Dịu Dàng

Lục Hàn Phong bế An Nhã Kì vào phòng ngủ, đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường lớn. Căn phòng được bao phủ bởi ánh nến lãng mạn, mùi hương tinh dầu dịu nhẹ lan tỏa.

"Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi đáng giá như thế nào," Lục Hàn Phong thì thầm, ánh mắt anh không còn sự giận dữ hay chiếm đoạt, mà tràn đầy sự sùng bái và khao khát dịu dàng.

Anh quỳ một gối bên mép giường, nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, trân trọng.

"Tôi xin lỗi vì sự thô bạo hôm qua," Anh nói, giọng anh trầm ấm, mang theo sự hối lỗi chân thành. "Tôi ghen, và tôi đã mất kiểm soát. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi sẽ tôn trọng cô, An Nhã Kì."

An Nhã Kì nhìn anh. Đây là điều cô muốn. Lời xin lỗi. Sự phục tùng.

"Lục Tổng của tôi, tôi chấp nhận lời xin lỗi này," Cô nói, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, "Nhưng sự hối lỗi cần phải được chứng minh bằng hành động."

"Được. Tối nay, cô là nữ hoàng."

Lục Hàn Phong bắt đầu cởi bỏ từng món đồ trên người cô bằng sự chậm rãi, tỉ mỉ, như thể cô là một món đồ nghệ thuật quý giá. Anh hôn lên mọi nơi bàn tay anh đi qua, mọi nụ hôn đều mang sự thành kính và sùng bái.

[8.2] Sự Phục Tùng Tuyệt Đối

Anh cúi xuống, ôm lấy cô, thì thầm những lời yêu thương và khao khát. Anh không vội vã chiếm đoạt, mà chỉ tập trung vào việc khiến cô cảm thấy được yêu chiều và tôn trọng.

Mọi cử động đều chậm rãi, ngọt ngào, trái ngược hoàn toàn với sự gấp gáp trong xe hôm trước.

An Nhã Kì nhắm mắt lại. Cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Không còn sự trả thù, chỉ còn sự tận hưởng thuần túy. Cô cảm nhận được Lục Hàn Phong đang cố gắng hết sức để xoa dịu cô, để khiến cô vui lòng.

Anh dành thời gian rất lâu để khám phá cô, hỏi ý kiến cô bằng ánh mắt. "Có được không?", "Em muốn nhiều hơn không?" – Những câu hỏi thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối.

"Hàn Phong, anh đang quyến rũ tôi," Nhã Kì thì thầm, cô không thể phủ nhận sự rung động sâu sắc trong lòng.

"Không, tôi đang yêu chiều cô. Tôi muốn chứng minh, tôi là người đàn ông duy nhất có thể khiến cô thỏa mãn, An Nhã Kì."

Cô hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác, cho phép anh làm mọi điều anh muốn. Từng nụ hôn, từng cái chạm của anh đều đánh tan lớp băng giá mà cô đã xây dựng từ kiếp trước. Lớp phòng vệ tâm lý của cô dần sụp đổ.

[8.3] Lời Thú Nhận Nửa Vời

Khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, Lục Hàn Phong tiến vào cô một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, hoàn toàn khác biệt.

"An Nhã Kì," Anh thầm thì, trán anh chạm vào trán cô. "Xin cô, hãy ở bên tôi... mãi mãi."

"Anh đang yêu cầu tôi điều gì?"

"Tôi không biết," Anh thở dốc. "Tôi chỉ biết... tôi không thể sống thiếu cô. Cô khiến tôi phát điên vì cô. Xin cô, đừng nhìn người đàn ông khác."

Đây không phải là lời yêu, nhưng gần như là sự thú nhận chân thành nhất của một người đàn ông đa nghi như Lục Hàn Phong. Anh đã bị cô mê hoặc, không chỉ bởi thể xác, mà còn bởi trí tuệ và sự thách thức của cô.

An Nhã Kì ôm chặt lấy lưng anh. Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được tình yêu chân thật, kiếp trước đã từng tồn tại nhưng bị che lấp bởi hiểu lầm. Sự hận thù trong lòng cô bỗng chốc giảm đi vài phần, nhường chỗ cho sự mềm yếu.

Kiếp trước, nếu anh dịu dàng với tôi như thế này... tôi đã không phải chết trong tuyệt vọng.

Sự giao hòa này không chỉ là thỏa mãn thể xác, mà còn là sự kết nối tâm hồn. Nó là liều thuốc chữa lành cho vết thương kiếp trước của cô, nhưng đồng thời, nó cũng khiến kế hoạch trả thù của cô trở nên phức tạp hơn.

[8.4] Sáng Sớm Bình Yên và Quyết Định

Sáng hôm sau, An Nhã Kì tỉnh dậy trong vòng tay Lục Hàn Phong. Cô nhìn anh ngủ say, gương mặt thư thái.

Anh vẫn còn ngủ, nhưng tay anh siết chặt eo cô, như thể sợ cô sẽ biến mất.

Nhã Kì mỉm cười. Màn đêm qua là chiến thắng tuyệt đối của cô. Cô đã khẳng định được luật chơi, đã khiến anh phục tùng và yêu chiều. Cô đã được hưởng sự ngọt ngào mà cô luôn khao khát.

Tuy nhiên, cô không được phép quên mục đích ban đầu.

Tôi không phải quay lại đây để yêu anh. Tôi quay lại để trả thù.

Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, bước xuống giường. Cô cần phải cứng rắn, cần phải giữ khoảng cách tâm lý với sự yêu chiều này.

Lục Hàn Phong thức giấc. Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy vẻ nuối tiếc.

"Đừng đi vội, An Nhã Kì."

"Tôi phải đi. Công việc, Hàn Phong," Cô đáp, giọng cô trở lại sự chuyên nghiệp thường thấy. "Tôi đã hoàn thành giao kèo tối qua của mình. Bây giờ, đến lượt anh. Tôi cần một tài liệu mật về việc giao dịch cổ phần của An Hùng với đối tác nước ngoài ba năm trước."

Lục Hàn Phong biết cô đang cố gắng tạo khoảng cách. Anh không hề tức giận, chỉ mỉm cười đầy bí ẩn.

"Cô không thể trốn tránh tôi mãi được, Nhã Kì. Nhưng được thôi, cô muốn tài liệu, cô sẽ có."

[8.5] Kế Hoạch Đẩy An Tuyết Lam Vào Bẫy

Nhã Kì rời khỏi căn hộ của Lục Hàn Phong, mang theo sự hài lòng về đêm ngọt ngào và một cảm giác tội lỗi mơ hồ.

Ngay khi đến văn phòng, cô nhận được tài liệu mật do Lục Hàn Phong gửi đến. Tài liệu chứng minh An Hùng đã bí mật bán đứng công ty cho một tập đoàn nước ngoài với giá rẻ mạt, và An Tuyết Lam chính là người môi giới.

Cô gọi cho An Tuyết Lam, giọng cô đầy vẻ quan tâm giả tạo.

"Tuyết Lam, chị tìm được bằng chứng vụ rò rỉ thông tin báo chí rồi. Nó đang được giữ trong két sắt ở văn phòng cha. Em có thể đến đó lấy nó cho chị, để chúng ta cùng nhau giải quyết không?"

An Tuyết Lam không hề nghi ngờ. Cô ta nghĩ rằng đó là bằng chứng giúp cô ta trả thù Nhã Kì, và Nhã Kì quá ngây thơ không biết gì. Cô ta lập tức chạy đến văn phòng An Hùng.

Con cá đã cắn câu. Bây giờ, đến lúc kéo lên. Nhã Kì nhếch môi. Sự trả thù đang đến rất gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×