Tuấn Chung Quốc dừng lại bước chân, từ từ quay đầu lại, "Anh có ý gì?"
Tại Hưởng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt không hề có cảm xúc vừa nãy, "Ngày hôm nay chuyện cậu ở quân bộ làm loạn, mặc dù bọn họ không nói ra bên ngoài cũng không có nghĩa là những người khác không biết, ngày hôm nay cậu triệt để đắc tội Vương Trọng Sơn, mặc dù vẫn chưa từ chức, sau này những ngày tháng ở quân bộ liệu có dễ chịu không?"
Tuấn Chung Quốc trầm mặc một chút, mím môi mới trầm giọng mở miệng, "Vương Trọng Sơn nhiều nhất là lấy quân hàm ép buộc tôi, coi như cuộc sống sau này bị mọi người xa lánh, nếu như tôi liều chết không theo, ông ta cũng không thể thật sự làm gì tôi."
Vừa nghe lời này, Tại Hưởng lắc đầu, "Tuấn Chung Quốc, suy nghĩ của mấy lão già cổ hủ đó tôi hiểu hơn cậu nhiều, xác thực bây giờ ông ta không thể làm gì cậu, dù sao trên người cậu còn có quân hàm, dù cho ông ta là cấp trên của cậu, cũng không thể tuỳ tiện tước bỏ chức vị của cậu, thế nhưng cậu nghĩ một chút một khi cậu không còn là thiếu tá nữa sau này cậu sẽ làm thế nào."
"Cái gì gọi là một khi không còn là thiếu tá nữa, nếu như tôi không chủ động từ chức, ông ta làm sao có khả năng..."
"Vậy nếu như cậu bị ông ta khống chế buộc phải lựa chọn từ chức?" Tuấn Chung Quốc còn chưa nói hết câu, liền bị Tại Hưởng ngắt lời.
"Nếu như cậu thật sự chọc tới ông ta, ông ta hoàn toàn có thể đem cậu trực tiếp nhốt lại, lột xuống vân tay của cậu, cưỡng chế giáng cấp quyền hạn của cậu, khiến cậu căn bản không liên lạc được với bên ngoài, cũng không tìm được bất kỳ người nào trợ giúp, lúc đó ông ta sẽ cầm thiết bị truyền tin của cậu, dùng vân tay của cậu trực tiếp gửi đến quân bộ một phong thư từ chức, quân bộ cũng không cần biết căn bản bức thư đó không phải do cậu viết."
Nghe lời này, trên mặt của Tuấn Chung Quốc huyết sắc dần dần rút đi trở nên nhợt nhạt, "Vậy quân bộ lẽ nào không có thắc mắc sao, một thiếu tá vừa mới lập công, căn bản không lộ mặt lại đột nhiên từ chức, coi như quân bộ tin tưởng, quần chúng cũng sẽ không tin tưởng..."
Hắn xì cười một tiếng, gõ gõ mặt bàn trước mặt mình, "Vương Trọng Sơn đã là thượng tướng, tại quân bộ còn có chuyện gì là ông ta không điều khiển được. Còn quần chúng không rõ tình huống dù cho có lên tiếng thắc mắc, tính mạng của cậu cũng ở trong tay ông ta, ông ta hoàn toàn có thể cướp đoạt quyền phát ngôn của cậu, dùng thân phận của cậu phát ra một thông báo cho quần chúng, nói cho tất cả mọi người thân thể cậu không khoẻ cho nên mới từ chức."
"Dù sao cậu bị thương là thật, nằm viện cũng là thật, cho dù có người nghi ngờ, chỉ cần ông ta xuất ra báo cáo kiểm tra của bệnh viện, tất cả mọi người sẽ tin tưởng cậu chủ động từ chức, một khi rời bỏ ánh mắt quần chúng, làm gì còn người nào nhớ đến sống chết của một lính giải ngũ, lúc đó cậu sẽ giống như một con kiến bị người ta chà đạp có thể bóp chết bất kỳ lúc nào."
Gương mặt Tại Hưởng không thay đổi nhấp một ngụm cà phê, như là không thấy sắc mặt trắng bệch của Tuấn Chung Quốc, đem cốc để xuống bàn, lời nói tiếp theo lại giống như đang cầm một thanh kiếm sắc bén trực tiếp chém xuống.
"Đương nhiên, mấy việc đó cũng chỉ là giả thiết, nếu như Vương Trọng Sơn quá mức tàn nhẫn, tất cả mọi người có liên quan đến cậu e sợ đều sẽ gặp xui xẻo, thế nhưng bản thân cậu ngay cả cơ hội vươn mình cũng không có, chỉ có thể mặt mày xám xịch làm lính giải ngũ cả đời, hiện tại cậu còn cảm thấy chính mình có thể bình chân như vại từ nơi này đi ra ngoài sao?"
"Được rồi!"
Tuấn Chung Quốc rốt cục không nhịn được ngắt lời hắn, lồng ngực chập trùng kịch liệt, cứng ngắc đứng ở nơi đó, hồi lâu mới mở miệng, "Anh không cần cố ý nhắc nhở, tôi biết tôi phải đối mặt với cái gì, thế nhưng đây là chuyện riêng của tôi, không có liên quan tới anh, bây giờ anh nói nhiều hơn nữa, sau này cũng phải làm việc dưới trướng của Vương Trọng Sơn, căn bản không giúp được tôi cái gì, cũng không cần thay tôi..."
"Cậu nói như vậy chứng minh cậu căn bản không hề hiểu."
Tại Hưởng không chút do dự ngắt lời của Tuấn Chung Quốc, "Ngày hôm nay tôi tự nhiên dám ở dưới mí mắt Vương Trọng Sơn cướp người, sẽ không sợ ông ta tìm tới cửa."
Nói xong hắn đứng lên, bước từng bước chậm rãi đi về phía cậu, dừng lại ở trước mặt đối phương khoảng cách chỉ có nửa tấc, đột nhiên cúi đầu không đầu không đuôi hỏi một câu, "Tuấn Chung Quốc, chúng ta quen biết đã bao lâu."
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức cậu vừa ngẩng đầu có thể va vào chóp mũi của hắn, Tuấn Chung Quốc chật vật lui về sau một bước, di chuyển tầm mắt, nỗ lực lơ là mùi vị cây cỏ phả vào mặt, nhất thời một câu cũng không nói được.
Tại Hưởng trầm mặc một chút, giơ lên năm ngón tay, "Năm năm, bắt đầu từ khi đi học trong trường quân đội, chúng ta quen biết năm năm."
Thế nhưng vị hôn thê của hắn căn bản không để hắn ở trong lòng, điều này làm cho Tại Hưởng không khỏi có chút ấm ức, cảm thấy lúc này với cương vị một người chồng hắn cần phải chấn chỉnh lại kỷ cương của vợ tương lai.
"Cậu có biết năm đó mới vừa khai giảng một tuần, đã có người tìm tôi tìm hiểu con đường tiến quân sau này của tôi hay không."
"... Cho nên? Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến đề tài chúng ta đang thảo luận?"
Tuấn Chung Quốc một mặt im lặng nhìn hắn, hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
"..."
Gân xanh trên trán Tại Hưởng nhảy ra ngoài, hận không thể lập tức mở đầu Tuấn Chung Quốc ra nhìn xem bên trong đến tột cùng cấu tạo kiểu gì.
Tại Hưởng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, tại sao vị hôn thê của hắn vẫn không thể lý giải, trước đây chỉ cảm thấy cậu ấy ngốc nghếch, bây giờ mới biết là ngốc thật, nếu như bọn họ sớm kết hôn một chút, có lẽ cậu ấy sẽ không bị lão cáo già Vương Trọng Sơn bắt nạt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tại Hưởng có chút khó chịu, ánh mắt nhìn Tuấn Chung Quốc không tự chủ được mềm mại mấy phần, "Cha của tôi gọi là Nam Tuấn, tuy rằng đã sớm nghỉ hưu làm người không quản phận sự, nhưng ít ra vẫn là công tước, còn ông cậu họ Mẫn của tôi, bình thường vẫn bận rộn một chút, thế nhưng từ nhỏ vẫn là rất thương tôi, chuyện này cậu không cần lo lắng."
Tuấn Chung Quốc bị hắn càng nói càng cảm thấy hồ đồ, thực sự theo không kịp dòng suy nghĩ của hắn nữa, cậu ngắt lời hắn nói một câu "Cha anh cùng cậu anh là ai tôi không quan tâm", kết quả trong đầu đột nhiên có thứ gì nhanh chóng chợt lóe.
...Vừa nãy hình như hắn nói cha mình là công tước, cậu của hắn họ Mẫn...?
Thế nhưng họ Mẫn là dòng dõi hoàng tộc a."
Cho nên... Tại Hưởng thực chất là con trai của công tước, hơn nữa còn là cháu ngoại ruột của hoàng đế hiện nay?!
Tuấn Chung Quốc hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức nổi da gà, trước đây cậu chỉ biết gia thế của Tại Hưởng rất hiển hách, tại quân bộ thế lực rất lớn, cho nên đương nhiên nghĩ hắn là con trai của một sĩ quan cấp cao, ai nghĩ tới tên này dĩ nhiên có liên hệ máu mủ với hoàng tộc, sau này không chừng còn được phong thân vương a!
Công tước Nam Tuấn chính là cha đẻ của Tại Hưởng, quan hệ rõ ràng như vậy trước đây làm sao cậu không nghĩ tới!
Nhìn thấy vẻ mặt Tuấn Chung Quốc mang vẻ khiếp sợ, khóe miệng Tại Hưởng rốt cục cong lên mấy phần không dễ phát giác, hiếm thấy có mấy phần kiên nhẫn giải thích, "Cho nên, Vương Trọng Sơn cho dù có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không dám dễ dàng cùng tôi cứng đối cứng, nếu như cậu cùng tôi kết hôn, có thể dùng thân phận bạn đời của tôi lưu lại quân bộ làm công việc của quan văn, được hưởng bảo vệ của pháp luật, không cần phải lo lắng Vương Trọng Sơn sẽ gây sự với cậu."
Nói xong lời này hắn mới ý thức được khẩu khí của chính mình có bao nhiêu cấp bách, nóng vội như vậy, nhất định sẽ dọa vợ chưa cưới, vì vậy hắn thấp giọng ho khan một tiếng, trên mặt mặt không hề cảm xúc, ánh mắt lại khóa chặt Tuấn Chung Quốc nói, "Cậu nhìn xem, tôi cần một người giúp tôi làm bia đỡ đạn, còn cậu lại cần một người giúp cậu giải vây khốn khó, cho nên trong cuộc hôn nhân này hai chúng ta đều được lợi, nếu như cậu thông minh một chút tôi nghĩ cậu sẽ biết lựa chọn như thế nào."
Đối diện con mắt của Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc không biết làm sao đột nhiên có chút buồn cười, nếu như không phải đối tượng không đúng, trường hợp cũng không đúng, cậu quả thực gặp vận may lớn.
Nhìn điều kiện của Tại Hưởng đưa ra, quả thực không khác gì nằm mơ, chỉ cần hiện tại cậu gật đầu một cái, tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Lúc đó cậu còn có thể mặc trên người bộ quân trang này, điều khiển cơ giáp yêu quý của cậu, ra trận đánh trận, bảo vệ tinh cầu của mình cùng nhân dân, thậm chí có thể vịn vào cành cây cao Tại Hưởng, trực tiếp từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.
Thế nhưng cứ như vậy cậu lại chẳng khác gì miếng thịt nằm trên quầy ngoài chợ, mặc cho người ta mua bán đổi trả.
Hít vào một hơi thật dài, Tuấn Chung Quốc rũ xuống con mắt, lần thứ hai ngẩng đầu lên, cậu nhíu mày câu ra một vệt cười nhạt.
"Có lẽ anh nói đúng, nếu như tôi thông minh một chút có lẽ sẽ không đi tới kết cục như ngày hôm nay, thế nhưng tôi vốn dĩ là một kẻ ngu si cứng nhắc, không chơi nổi trò chơi của các người,cho nên ngày hôm nay coi như tôi chưa từng tới, cũng không nghe qua anh nhắc tới hai chữ "Kết hôn"."
Cậu không biết sau này bản thân sẽ hối hận hay không, mà lại rất biết rõ nếu như cậu quyết định thì đây sẽ là chuyện cả đời, có lẽ cậu ngu ngốc, có lẽ rời đi nơi này sẽ lập tức bị người của Vương Trọng Sơn bắt được, thế nhưng hai chữ kết hôn này quá nặng, cậu không có cách nào coi đó là một cuộc giao dịch đơn giản, cứ như vậy coi bản thân giống như miếng thịt lớn bị người ta bán đi, mặc người ta chà đạp.
Nói xong lời này, cậu không tiếp tục nhìn sắc mặt Tại Hưởng nữa mà xoay người rời đi, lần này vệ sĩ ngoài cửa nhận được chỉ thị không tiếp tục ngăn cản cậu.
Một hơi chạy ra khỏi biệt thự, Tuấn Chung Quốc mới dám dừng lại, trong lúc hai tay chống đỡ đầu gối thở mạnh, cổ tay lại một phát bị người nào đó bắt được, vừa ngẩng đầu lại là Tại Hưởng.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
Nói xong hắn không để ý đến Tuấn Chung Quốc đang phản kháng, trực tiếp lôi cậu đi đến thuyền phi hành của mình.
"Tôi tự mình có tay có chân, không cần anh đưa, anh buông tôi ra!"
Tuấn Chung Quốc không nghĩ tới chính mình đã nói rõ ràng như thế, Tại Hưởng còn có thể dây dưa đến cùng không ngớt, nhất thời không khỏi tức giận, dùng sức tránh Tại Hưởng, cái tên này căn bản sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy, liền trực tiếp ôm lấy cậu ném vào thuyền phi hành, trong lòng thầm nhủ một câu: Vợ chưa cưới giở tính trẻ con phải học cách nhường nhịn.
Trơ mắt nhìn mình bay lên không trung, hoàn toàn trốn không thoát lòng bàn tay của Tại Hưởng, cảm xúc buồn bực của Tuấn Chung Quốc đạt tới đỉnh điểm, không nhịn được quát, "Tại Hưởng con mẹ nó anh rốt cuộc có ý gì! Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng, anh còn muốn ép buộc tôi? Tôi không quản trong nhà anh rốt cuộc có thật sự thúc giục anh kết hôn hay không, anh muốn kết hôn liền đi tìm người khác, dù sao anh cũng là cháu ngoại hoàng đế, bao nhiêu người mơ ước được làm vợ của anh, anh không cần thiết phải ép buộc tôi như vậy."
"Tôi tìm ai kết hôn là chuyện của tôi, cậu không cần hỏi nhiều như vậy."
"Vậy anh cần gì phải bắt tôi lên đây."
"Cậu sắp cùng tôi kết hôn rồi, tôi không bắt cậu thì còn có thể bắt ai."
"Con mẹ nói ai nói muốn kết hôn với anh, sao anh có thể nói không có đạo lý như vậy?"
Dù cho Tuấn Chung Quốc nói thế nào, Tại Hưởng cũng đều có biện pháp đem đề tài kéo tới chuyện kết hôn, cuối cùng trong lúc đầu Tuấn Chung Quốc còn hỗn loạn, thuyền phi hành cuối cùng cũng đã dừng lại.
Vừa nhìn ngoài cửa sổ, dĩ nhiên là nơi ở cùng bố mẹ nuôi trước khi cậu nhập ngũ, thế nhưng căn bản cậu chưa từng nói cho Tại Hưởng về chỗ này.
"Ký túc xá quân bộ của cậu khẳng định bị mai phục, ngày hôm nay cậu trước hết ở tạm nơi này đi, tôi cho cậu ba ngày cân nhắc thời gian, lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
Hắn từ trong túi tiền móc ra một thứ nhét vào trong tay Tuấn Chung Quốc, quay người chui vào thuyền phi hành.
Động cơ phi hành chuyển động, cuốn theo gió cuồn cuộn, trong chớp mắt liền biến mất ở trước mắt.
Tuấn Chung Quốc cứng ngắc đứng tại chỗ, nửa ngày mới mở ra lòng bàn tay, phát hiện vật Tại Hưởng kín đáo đưa cho cậu là một chiếc hộp tạo hình hai con thiên nga chạm đầu vào nhau tạo thành hình trái tim, mở ra xem bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Phút chốc, cậu dở khóc dở cười, cũng không biết nên hoài nghi Tại Hưởng đã sớm có dự tính, hay là nên hoài nghi suy nghĩ của mình quá mức nông cạn.
Nhìn chăm chú chiếc nhẫn trên tay, cậu gãi đầu một cái thở dài một tiếng: Mẹ nó đây là chuyện gì a!