Trận chiến kéo dài đến đêm khuya vẫn không có dấu hiệu kết thúc, tướng sĩ hai quân đều đã mệt bở hơi tai.
Đêm khuya gió lạnh thấu xương, tuyết càng rơi xuống càng nhanh, quân Thương Kiếm đánh đâu thắng đó, từ từ hết đạn hết lương thực, rất nhanh mất đi ưu thế lúc đầu, mà quân địch Á Hi vẫn luôn liên tục bại lui lại nắm lấy cơ hội, một lần hành động phản công, trong thời gian ngắn quân Thương Kiếm rất vất vả thắng lợi lúc này lại rơi vào thế yếu.
Như là lâm vào ký ức thất bại kinh khủng lúc trước, đại quân Thương Kiếm khí thế giảm mạnh, quân tâm tan rã, lần này thậm chí không có độc săn uy hiếp, đã biến thành năm bè bảy mảng, bị đánh liên tục bại lui, không thể không lần thứ hai rút về núi Thương Lan
Mà trong thời khắc mấu chốt, chủ hạm Á Hi giống như vương giả thắng lợi, bay đến vùng trời Thương Lan, mà đi theo sau lưng nó chính là rất nhiều chiến hạm cùng phi hành khí của Á Hi, giống như mây đen bao phủ, kéo tới che ngợp bầu trời.
Lúc này hết thảy quân Thương Kiếm đã không thể lui được nữa, Tuấn Chung Quốc cùng Tại Hưởng đứng ở phía trước, phía sau còn sót lại mấy chiếc chiếm hạm cùng cơ giáp bay trên không trung, trên núi đếm không hết tướng sĩ cầm vũ khí, giống như cây tùng bách sừng sững đứng ở đó, không hề lùi bước đứng thẳng bên trong phong tuyết.
"Các tướng sĩ, thời điểm quyết định thắng bại đã đến, ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua bất luận binh lính Á Hi nào! Có lẽ chúng ta sẽ chôn thây ở đây, nhưng chúng ta là chiến sĩ đế quốc, nhớ kỹ lời thề của mình, coi như chiến đến người nào, cũng chỉ có thể đổ máu không thể lùi về sau!"
Âm thanh Tuấn Chung Quốc vang dội xuyên thấu qua cơ giáp truyền khắp toàn bộ đỉnh núi Thương Lan, phía sau vô số tướng sĩ cùng kêu lên gào thét, "Quyết không lùi về sau ——!"
Tiếng gào kinh sợ thiên địa, phảng phất ngay cả núi Thương Lan cũng vì đó lay động.
Lúc này bên trong chủ hạm Á Hi truyền đến tiếng cười âm lệ chói tai, "Ha ha ha... Thực sự là không tự lượng sức, chỉ bằng đạn dược của các người còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Thực sự là chuyện cười!"
"Chư vị ở tướng sĩ ở đây, các người cần phải rõ ràng số mệnh của Thương Kiếm đã hết, thiên hạ này sớm muộn là của Á Hi chúng ta, nhà các người cũng có vợ con già trẻ, đáng giá vì một quốc gia sắp diệt vong mà hi sinh tính mạng sao, trong các người nếu như có người thức thời, hiện tại là có thể gia nhập Á Hi, bản tọa vẫn luôn vỗ tay hoan nghênh, nhưng các người nếu là một mực dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cùng mệnh trời đối nghịch, vậy núi Thương Lan chính là nơi táng thân của các người!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng chói tai vang lên, ác mộng lần thứ hai tái hiện, hơn trăm phi hành khí màu đen giống như con ruồi phủ kín bầu trời, xếp hàng ngang, họng súng đen ngòm trong nháy mắt nhắm ngay trên đỉnh núi.
Đây chính là độc săn khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật!
Bầu không khí trên đỉnh núi trở nên ngưng trọng, Tuấn Chung Quốc có thể cảm giác thân thể của tất cả mọi người ở đây đang trở nên căng thẳng, ở đây tất cả mọi người rõ ràng, chỉ cần bị vật này bắn phải, một giây sau sẽ biến thành một vũng máu, thế nhưng mặc dù như vậy cũng không có bất luận binh lính Thương Kiếm nào lùi bước.
Tình hình này khiến âm thanh của người biến trong chủ hạm càng trở nên sắc bén dữ tợn, "Bản tọa cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, hiện tại các người đầu hàng vẫn còn kịp, bằng không các người biết là kết cục gì!"
Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm "Độc săn" đầy trời, tỉ mỉ đếm qua số lượng, ánh mắt trầm tĩnh đến mức dị thường, đây chính là lợi thế cuối cùng của Á Hi.
Quân Thương Kiếm vẫn không có lùi bước, bên trong chủ hạm bùng nổ ra một tiếng cười lạnh bén nhọn, "Được, đã như vậy cũng đừng mong bản tọa không khách khí, ngày hôm nay các người đều phải chết!"
Vừa dứt lời, độc săn chuyển động nòng súng chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng, lúc này một thanh âm lại vang lên, "Chờ đã."
Hai chữ khiến tất cả mọi người trong nháy mắt sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện người đang nói chuyện chính là Tuấn Chung Quốc.
Vẻ mặt Tại Hưởng trở nên nghiêm túc, nhìn độc săn đầy trời đột nhiên nghĩ rõ ràng Tuấn Chung Quốc muốn làm cái gì, nắm lấy cánh tay của cậu, "Chung Quốc em đừng hồ đồ!"
Thế nhưng Tuấn Chung Quốc lại sâu sắc mà liếc hắn một cái, tránh ra cổ tay hắn, Tại Hưởng hoàn toàn hoảng rồi, hắn không nghĩ Tuấn Chung Quốc dĩ nhiên vẫn luôn dự định chuyện này, trong nháy mắt tim đập đến mức sắp dừng lại, hắn tiến lên một bước lần thứ hai ngăn cản Tuấn Chung Quốc, vừa mở miệng âm thanh run đến đáng sợ, "Chung Quốc anh xin em... Đừng làm chuyện đó..."
Hắn làm người chưa bao giờ mở miệng cầu xin người khác, đây là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất hắn làm thế, nhưng ngay khi hắn muốn trực tiếp đánh ngất Tuấn Chung Quốc, ngón tay cậu lại hơi động, chạm vào thiết bị truyền tin trên tay hắn, phút chốc cơ giáp của Tại Hưởng đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
Tuấn Chung Quốc đã sớm làm xong dự định, thậm chí không tiếc giở trò bên trong cơ giáp của hắn.
Cách cơ giáp dày đặc, Tại Hưởng chỉ có thể xuyên thấu qua màn hình liên kết nhìn thấy ánh mắt của Tuấn Chung Quốc, hắn giống như điên lay động công tắc cơ giáp, Tuấn Chung Quốc lại nói thật nhỏ, "Tại Hưởng vô dụng thôi, không có em thao tác, anh ở bên trong không ra được."
"Em đã nghĩ rất rõ, cho nên anh không cần cản em, đúng rồi, còn có em yêu anh, nhớ là phải giúp em nói với Bảo Bảo, nói thằng nhóc ngốc đó... Không cần chờ em."
Nói xong cậu cắn chặt môi, tránh cánh tay cứng đờ của Tại Hưởng, bên trong ánh mắt nghi hoặc của cả đám người, thần sắc kiên định quyết tuyệt đi về phía trước, chỉ chừa cho Tại Hưởng một bóng lưng quật cường.
"Chung Quốc! Tuấn Chung Quốc ——!"
Tại Hưởng ở trong cơ giáp gào thét, viền mắt toàn màu đỏ tươi, thế nhưng công tắc cơ giáp của hắn bị Tuấn Chung Quốc nắm ở trong tay, thậm chí âm thanh của hắn cũng không truyền được ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tuấn Chung Quốc từng bước từng bước rời khỏi hắn.
Nhìn cơ giáp màu trắng xuất hiện ở trước mặt, trong khoang thuyền chủ hạm truyền ra thanh âm lạnh như băng, "Cậu là ai, hiện tại bản tọa không muốn nghe bất luận người nào phí lời, nếu như cậu là người muốn nhận lấy cái chết, bản tọa sẽ tác thành cho cậu."
"Lần hành động này tôi là tổng chỉ huy." Tuấn Chung Quốc lấy xuống mũ bảo hiểm cơ giáp, "Cũng là người ông vẫn luôn tìm Tuấn Chung Quốc."
Cậu giơ tay kéo ra lớp ngụy trang trên mặt, lộ ra đôi mắt màu mực cùng tóc ngắn lưu loát, một gương mặt quen thuộc trong nháy mắt lộ ra, tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.
"... Người này chính là Tuấn Chung Quốc?!"
" Chính là phục tùng giả dựa vào bản lĩnh của mình gia nhập chiến đội Liệp Ưng."
"Chuyện này... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!"
Quân lính Thương Kiếm xôn xao, bên trong chủ hạm lại rơi vào trầm mặc, giống như chưa từng hoàn hồn lại, qua đã lâu mới phát ra âm thanh, "Tuấn Chung Quốc? A... Tuấn Chung Quốc! Ha ha ha... Cậu thật đúng là năng lực, có can đảm chạy tới nơi này, bản tọa thực sự là xem thường cậu, làm sao, cậu đây là không thể chờ đợi được nữa đi tìm cái chết?"
Tuấn Chung Quốc không chút nào sợ sệt, khẽ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua độc săn trên trời, "Chết? Nếu như tôi muốn chết, ông cam lòng sao, không còn tôi những binh lính ở đây sẽ bỏ qua cho ông sao."
"Vậy cậu đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Tuấn Chung Quốc hé mắt, ánh mắt một mảnh bình tĩnh, "Tôi không muốn làm gì, chỉ là muốn đưa "Thành ý" đến."
"Thành ý? Tuấn Chung Quốc, cậu đừng giở trò với tôi."
"Hiện tại chúng ta nhiều người như vậy bị ông nắm ở bên trong lòng bàn tay, tôi cần gì phải giở trò." Tuấn Chung Quốc hừ một tiếng, "Tôi nhớ tới ông đã nói, chỉ cần thấy được "thành ý" của Thương Kiếm, có thể thả Thương Kiếm một con đường sống, hi vọng ông không có quên."
Lời này khiến người bên trong chủ hạm không tin nổi, "Cậu muốn hi sinh bản thân để bảo vệ Thương Kiếm?"
"Đừng nói tôi vĩ đại như vậy, tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy buồn nôn diễn xuất của ông mà thôi, tôi thừa nhận là tôi sợ độc săn của các người, binh lính Thương Kiếm còn có gia đình, tôi không muốn để cho bọn họ nộp mạng, nếu ông muốn bắt tôi, hiện tại tôi đã tay không trói gà không chặt đứng ở trước mặt ông, ông hỏi nhiều như vậy để làm gì? Vương Trọng Sơn từ trước đến giờ vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, hiện tại làm sao đột nhiên lề mề như thế."
Vương Trọng Sơn bắt đầu cười ha hả, "Nói tới nói lui, cậu cũng chỉ vì bản thân mình thôi, hai ta người tám lạng kẻ nửa cân, cần gì làm khó nhiều tướng sĩ vì cậu nạp mạng như vậy, nếu như cậu không phải kẻ nhu nhược trốn trốn tránh tránh lâu như vậy, binh lính Thương Kiếm cũng không bị chết nhiều người như vậy, ha ha ha..."
Lời này vừa nói, quả nhiên khiến tất cả binh lính Thương Kiếm ở núi Thương Lan rối loạn tưng bừng, bọn họ cũng không phải người ngu, tự nhiên nghe hiểu ý tứ Vương Trọng Sơn, thì ra Á Hi đại phí chu chương như thế chỉ là vì muốn bắt Tuấn Chung Quốc, nhiều người trước kia chết rồi này, cũng có vợ con già trẻ, lẽ nào bọn họ lại chết không công như vậy?
Thiệt thòi người này còn là thủ lĩnh, mới vừa rồi còn nói chiến đấu quyết không đầu hàng, bây giờ xem ra quả thực thành trò cười!
Nhìn thấy phản ứng của những người này, Vương Trọng Sơn lộ ra nụ cười vui vẻ, Tuấn Chung Quốc nhíu mày, thấp giọng nói, "Đừng nói nhảm, hiện tại tôi đã đứng ở trước mặt ông, hi vọng ông thực hiện lời hứa, đừng làm bị thương những người vô tội."
Vương Trọng Sơn hê hê cười ha hả, "Tuấn Chung Quốc, cậu cũng có ngày hôm nay, tốt, bản tọa nên đáp ứng cậu, một mình cậu đi tới, bản tọa tuyệt đối hứa không làm khó dễ những người còn lại."
Tuấn Chung Quốc xì cười một tiếng, "Ông cho tôi là đứa ngốc, nếu như tôi đi tới bị các người bắt được, ông liền ra tay với bọn họ, vậy thì tôi có thể làm gì, lại nói Vương Trọng Sơn, hai ta đều là oan gia, tôi đã lấy ra thành ý của tôi, ông ít nhất cũng phải lấy ra thành ý của ông đi, bằng không giao dịch này thật sự rất khó giải quyết."
"Tuấn Chung Quốc! Cậu cho rằng bây giờ cậu có tư cách uy hiếp bản tọa! Đừng quên bản tọa hiện tại chỉ cần ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người ở đây đều phải chết!"
"Được a, vậy ông hạ lệnh đi, người ở đây chết thì tôi cũng chết, đến lúc đó tôi chết, để xem ông làm sao báo kết quả cho Á Hi.
Một câu nói của Tuấn Chung Quốc khiến Vương Trọng Sơn nhất thời đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc phía xa xa, ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không phải không thừa nhận Tuấn Chung Quốc vừa vặn chọc đúng điểm yếu của ông ta.
Người này không thể giết, cũng không thể dùng những người khác uy hiếp cậu ta, bởi vì một khi cậu ta không cao hứng lại tự sát, tất cả mọi chuyện đều là dã tràng xe cát!
Chỉ chốc lát sau, ở dưới con mắt mọi người, Vương Trọng Sơn dĩ nhiên từ bên trên thang mây từng bước đi xuống.
Thang mây ở giữa hai người kéo ra một cái cầu kim loại, Vương Trọng Sơn dối trá nở nụ cười, "Cậu là cố nhân của tôi, cửu biệt gặp lại, bản tọa tự mình đến đón cậu, có đủ thành ý hay không?"
Tuấn Chung Quốc đứng tại chỗ, nhìn gương mặt cáo già kia, đôi mắt bất động thần sắc híp một chút, thế nhưng vẫn cứ đứng tại chỗ không hề bị lay động.
Gân xanh trên trán Vương Trọng Sơn trên trán nhảy mấy lần, hận không thể một súng bắn chết Tuấn Chung Quốc, thế nhưng ông ta lại không thể làm gì, chỉ có thể mặt âm trầm đi về phía trước, lúc này mấy thị vệ bên cạnh vội vàng ngăn cản ông ta, "Quân tọa, cẩn thận tên này giở trò lừa bịp, ngài không thể tới!"
Vương Trọng Sơn cười lạnh một tiếng, "Hiện tại tính mạng của binh lính Thương Kiếm đều nằm ở trong tay bản tọa, tên này không dám làm gì đâu, trừ phi chính cậu ta không muốn sống nữa, yên tâm, nếu như cậu ta dám động thủ với bản tọa, nơi này nhiều nòng súng như vậy, người chết trước chính là quân lính Thương Kiếm, một hồi không có mệnh lệnh của bản tọa, ai cũng không được nổ súng."
Nói xong lời này, ông ta mặt âm trầm từng bước từng bước đi về phía Tuấn Chung Quốc, mãi đến tận khi đứng ở xa nòng súng của quân lính Á Hi, ông ta mới nhìn Tuấn Chung Quốc nhướng mày.
Dưới vô số họng súng đen ngòm, Tuấn Chung Quốc bất đắc dĩ mở tay ra, đem một khẩu súng duy nhất có ở trên người từ trên không trung ném xuống, cơ giáp từ trên người cởi ra, rốt cuộc không còn bất cứ uy hiếp gì.
Vương Trọng Sơn âm lệ nhếch lên khóe miệng, đi tới trực tiếp dùng một khẩu súng để vào trán của cậu, "Tuấn Chung Quốc, sau khi về Á Hi bản tọa nhất định sẽ cẩn thận chiêu đãi cậu."
Lời này vang lên bên tai, ánh mắt Tuấn Chung Quốc nhìn về thiết bị truyền tin trên cổ tay cầm súng của Vương Trọng Sơn, khẽ cười một tiếng, "Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh!"
Vừa dứt lời, cậu tựa như tia chớp đột nhiên vặn cổ tay Vương Trọng Sơn.
Vương Trọng Sơn theo bản năng nổ súng, lại đột nhiên dừng lại hai tay, trong chớp mắt thoáng qua, Tuấn Chung Quốc cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt xung quanh hoàn toàn đại loạn, đột nhiên giành lại thiết bị truyền tin của Vương Trọng Sơn, mạnh mẽ nhấn một cái, trong giây lát độc săn đầy trời giống như bị nam châm hút lại, vây quanh cậu và Vương Trọng Sơn.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, thậm chí mọi người còn không có chờ phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, Tuấn Chung Quốc lấy ra một viên đạn tụ năng giấu ở trong người ——
"Ầm!" Một tiếng rung chuyển trời đất tiếng nổ mạnh vang lên, từng đợt khói lửa đột nhiên bốc lên, khiến toàn bộ bầu trời nhuộm thành màu đỏ như máu, không chỉ bao phủ lấy Tuấn Chung Quốc cùng Vương Trọng Sơn, cũng khiến độc săn cuối cùng của Á Hi hủy hoại trong một ngày.
Trận nổ khiến rất nhiều người ở đây bị hất tung lên mặt đất, ngọn lửa màu đỏ tràn ngập thiên địa, trong nháy mắt không nhìn thấy tung tích của Tuấn Chung Quốc, lúc này cơ giáp của Tại Hưởng rốt cục khôi phục như thường, hắn tựa như điên chạy về phía trước, thế nhưng liệt hỏa lại làm cho hắn nửa bước khó đi.
"Tuấn Chung Quốc ——!" Hắn quỳ trên mặt đất, toàn thân kịch liệt run rẩy, nhìn yên hỏa đầy trời, thậm chí ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.
Hắn cứ như vậy dễ dàng mất đi người hắn yêu nhất... Giống như hạt cát trong tay, còn không đợi nắm chặt đã biến mất rồi.
Thời khắc này hắn cuối cùng đã hiểu ra, Tuấn Chung Quốc lúc trước nhắc tới câu kia "Sau này nhờ anh em thay em thống lĩnh toàn quốc" rốt cuộc là ý gì, bởi vì đối phương đã sớm nghĩ cùng độc săn đồng quy vu tận, vì Thương Kiếm vĩnh viễn trừ hậu hoạn, cho nên mới đem hết thảy chuyện còn lại giao lại cho hắn.
Lúc này quân lính Thương Kiếm từ bên trong khiếp sợ cực lớn phục hồi tinh thần lại, triệt để hiểu ra ý tứ Tuấn Chung Quốc, lúc trước cố ý giấu kỹ vũ khí cùng chiến hạm dốc toàn bộ lực lượng, không còn độc săn, cẩu Á Hi không đỡ nổi một đòn!
"Giết ——!"
Một tiếng gào thét vang vọng đất trời, quân Á Hi hốt hoảng mà chạy.
Đêm đó quá dài, may là sắp tảng sáng.