Ngồi ở bên trong phi hành khí, Tuấn Chung Quốc dùng thiết bị truyền tin lên mạng, cuối cùng xem qua một loạt tin tức sau khi anh bị thương, đến lúc nhìn thấy trên internet dùng các loại ngữ khí "Kính chào" "Kính phục" "Anh hùng" hình dung cậu, cậu đóng lại thiết bị truyền tin, thở dài ra một hơi.
Từng có lúc, cậu ở nơi này không còn đường để đi, toàn bộ xã hội dùng ngôn luận bất công để hình dung cậu, cậu ngã vào đám bùn khổ sở giãy dụa lại không tìm được đường ra, mà hiện tại cậu từ bên trong bùn bước ra, trải qua rất nhiều khổ sở, đến cuối cùng nghênh tiếp cậu rốt cục là hoa tươi cùng tiếng vỗ tay.
Loại tư vị này không có từ nào để hình dung, đủ loại cảm giác quanh quẩn trong lòng, trong đó lại không có hối hận.
Nếu như số mệnh an bài anh ở trên chiến trường bị thương biến thành phục tùng giả, cậu vẫn sẽ lựa chọn xuất chiến, nếu như gặp phải Tại Hưởng chịu đựng dư luận khiển trách, cậu cũng việc nghĩa chẳng từ nan, nếu như núi Thương Lan để cậu một đi không trở lại, cậu cũng không hối hận lựa chọn cái chết.
Từ nơi nào té ngã, tiếp tục từ nơi đó bò lên, cậu đã chuẩn bị thật kỹ.
Trần Lâm nhìn Tuấn Chung Quốc trầm mặc, cười nói, "Làm sao, bị người hâm mộ làm cho sợ choáng váng? Cậu bây giờ đã là nhân vật nổi tiếng quân bộ, sau này chuyện như vậy còn nhiều, bây giờ về nhà ngủ một giấc, sáng mai khẳng định sẽ thích ứng."
Lời này chọc cho Tuấn Chung Quốc phát cười, lắc đầu nói, "Không cần, tôi đã ngủ hơn nửa tháng, hiện tại nên đi làm chuyện chính, anh dừng lại ở đường phía trước đi, tôi phải đi làm một chuyện, sau đó sẽ về nhà."
"Chuyện gì vậy, phía trước là khu buôn bán a, cậu mới ra viện liền đi dạo phố, hứng thú không tệ lắm, không bằng đi cùng tôi? Hiếm thấy tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi, cuối cùng cũng coi như tìm được lý do không cần đi làm, lãnh đạo hỏi tôi liền nói đi hầu hạ Tuấn thiếu tá anh hùng, công tác nào có quan trọng bằng anh hùng, cậu nói xem có đúng hay không?"
"Anh đi chết đi." Tuấn Chung Quốc xì cười một tiếng, "Trước kia anh đối với tôi lạnh nhạt, bây giờ lại đột nhiên quan tâm như vậy, tôi không chịu nổi a, phía trước nhanh chóng dừng lại."
Trần Lâm tức giận bĩu môi, "Xí, không cho tôi đi cùng thì thôi, có gì đặc biệt, trở lại tôi sẽ nói với Tại Hưởng, nói cậu đi gặp tình nhân cũ, để xem anh ta có giết chết cậu không."
"Được a, gần đây cô đơn khó ngủ, vừa vặn cần anh ấy làm ấm giường."
"Tuấn Chung Quốc cậu có biết xấu hổ không hả!"
Bác sĩ Trần không hề phòng bị lại bị nhét một miệng cẩu lương, sau khi thả Tuấn Chung Quốc cùng Bảo Bảo xuống đường, phẫn uất bất bình khởi động phi hành khí rời đi.
Đứng ở đầu phố thương mại, Tuấn Chung Quốc từ trong túi đeo lưng tìm ra một cặp kính mát, dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, ôm lấy Bảo Bảo.
Để ăn mừng Tuấn Chung Quốc xuất viện, Tại Hưởng thay cho đứa nhỏ một cái áo len màu đỏ với cái yếm bò, phía sau còn đeo một cái ba lô hình con rùa, phía dưới đeo đôi giày nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Được ba ba ôm, nó vội vàng ôm sát bọc sách đựng đồ ăn vặt vừa lúc nãy được mấy cô chú kia cho, tùy tiện lấy ra một cái bánh gạo nhét vào trong miệng mình, còn không quên chia cho ba ba một nửa, "A... Ba ba chúng ta đi tìm Hưởng Hưởng sao?"
Tuấn Chung Quốc bật cười, Không phải con vừa gặp Hưởng Hưởng rồi sao? Có phải lại nhớ cha rồi không?
"Nhớ a." Bảo Bảo gật gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười, "Hưởng Hưởng để con giám sát ba ba, không cho ba ba nhìn người khác, a... Hoàn thành nhiệm vụ cho con hai cái kẹo."
Trong lòng con ba ba chỉ đáng giá hai viện kẹo.
Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười, nhéo cái mũi nhỏ của nó, "Vậy vừa nãy có nhiều người nhìn ba ba như vậy, làm sao cũng không thấy con ngăn lại."
"... A không giống nhau... Mấy cô chú đó cho con đồ ăn ngon, Hưởng Hưởng không biết." Đứa nhỏ nói xong ôm sát ba lô nhỏ trong lồng ngực, cười khúc khích lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tuấn Chung Quốc không nhịn được cười ra tiếng, "Chúng ta hiện tại không đi tìm Hưởng Hưởng, ba ba dẫn con đi đến một chỗ mới."
Nói xong lời này, cậu rẽ sang một bên tiến vào trung tâm thương mại, Tuấn Chung Quốc một bên giới thiệu gian hàng trong khu thương mại cho Bảo Bảo nhìn cái gì cũng tò mò, một bên đi đến một cửa hàng bán đồ trang sức.
Bảo Bảo chưa từng thấy đồ vật long lanh như vậy, thằng nhóc "Oa" một tiếng hưng phấn trợn to hai mắt.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu nhịn không được bật cười, Tuấn Chung Quốc thuận thế móc ra thẻ thân phận, "Xin chào, nửa tháng trước tôi đã đặt nhẫn ở đây, ngày hôm nay không biết có thể lấy không."
Vừa nhìn thấy thẻ thân phận, nhân viên phục vụ trong nháy mắt trợn to hai mắt, nhìn thẻ một chút, lại nhìn Tuấn Chung Quốc đeo kính râm, quàng khăn quàng cổ, không nhịn được hô khẽ một tiếng, "Ngài... Ngài chính là Tuấn thiếu tá?"
Má ơi! Trước chỉ nghe cửa hàng trưởng thần thần bí bí nói Tuấn thiếu tá có đặt làm nhẫn ở đây, không nghĩ tới hôm nay dĩ nhiên gặp!
Tuấn Chung Quốc không nghĩ mình đã được nhiều người biết đến như vậy, lúng túng sờ sờ mũi, làm thủ thế cấm khẩu, "... Tôi là lén lút tới đây, chuyện này có thể giúp tôi giữ bí mật không."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng gật đầu, trong mắt hưng phấn tỏa sáng, cô đây là đụng phải tin tức lớn a!
"Được rồi! Không thành vấn đề, ngài chờ một chút, tôi đi giúp ngài lấy nhẫn."
Trong quá trình chờ đợi, Tuấn Chung Quốc kỳ thực hơi sốt sắng, cậu hoàn toàn chính là người nhà quê, chưa từng có mua qua hàng xa xỉ, càng không cần phải nói nhẫn kim cương, cho nên khi nhân viên phục vụ đem hộp nhẫn màu đen đặt ở trước mặt, cậu cũng không nắm chắc được vật chính mình thiết kế có thể dễ nhìn hay không.
Thở ra một hơi, cậu có chút thấp thỏm mở ra hộp, Bảo Bảo nằm úp sấp ở một bên đưa đầu qua nhìn, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Oa ba ba đẹp quá!"
Mở ra chiếc hộp màu đen, một đôi nhẫn mộc mạc được cất vào trong đó, kim cương hình vuông sáng lấp lánh được đính ở trên mặt nhất, hai cái nhẫn lồng vào nhau, không khác nào một cái khóa vô hình quấn lại.
Đến khi cầm chiếc nhẫn màu bạc ở trong tay mới có thể nhìn thấy ở giữa vòng nhẫn còn khắc một dòng chữ nhỏ, nhìn kỹ là tên của cậu và Tại Hưởng, vẻn vẹn chỉ là nhìn thấy dòng chữ này, trên mặt cũng đã có chút nóng lên.
"Nếu không phải đôi nhẫn này là Tuấn thiếu tá tự mình thiết kế, tôi cũng không nhịn được muốn mua lại, không biết Tuấn thiếu tá có am hiểu thiết kế nhẫn nữ không?"
Biết rõ lời này quá nửa là nhân viên phục vụ đang nịnh nọt, thế nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn là không nhịn được nhếch lên khóe miệng, cậu cảm thấy được chính mình thật là có bệnh, rõ ràng đều kết hôn gần ba năm, bây giờ mới mua nhẫn, đổi thành trước đây cậu nhất định không làm được chuyện như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới đối tượng là Tại Hưởng, tựa hồ có làm chuyện ngốc nghếch cậu cũng vui vẻ chịu đựng.
Để nhẫn cẩn thận, sau khi trả tiền, Tuấn Chung Quốc đưa Bảo Bảo về nhà, đứa nhỏ hiện tại đã có thể đi được rất ổn, có lúc còn không cần ba ba ôm tới ôm lui.
Tuấn Chung Quốc chơi đùa cùng nó, chờ đứa nhỏ chạy đã mệt, quấn lấy cậu nói muốn ăn kem, Tuấn Chung Quốc ngắm nhìn bốn phía, vừa vặn bên cạnh trung tâm thương mại có quán cà phê, cậu liền dẫn Bảo Bảo đi, ai biết mới vừa đi tới, cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đầu tóc rối bù, thân hình lọm khọm giống như ăn mày bị người ta tàn nhẫn mà đẩy ra.
"Xin cơm đi ra bên ngoài đi, cũng không nhìn một chút nơi này là nơi nào, nhanh chóng cút cho tôi!"
"Van cầu ông... Tôi thật sự rất đói, tôi chỉ muốn một bát cơm thừa, thức ăn trong cửa hàng còn dư lại cũng tốt, van cầu ông..."
Tiếng nghẹn ngào khàn khàn truyền đến, cậu ta chật vật quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin, thế nhưng nhân viên cửa hàng không hề nhúc nhích chút nào, đá văng tên tên này ra, "Thức ăn cho chó cũng không cho cậu ăn, chúng tôi còn phải làm ăn, cậu không cút đi tôi sẽ báo cảnh sát!"
Tiếng cãi vã đưa tới người chung quanh vây xem, Tuấn Chung Quốc vừa vặn đi qua từ trong bọc sách của Bảo Bảo lấy ra một ít đồ ăn vặt đưa cho cậu ta, nhẹ giọng nói, "Lão bá, nơi này có một ít thức ăn, ông lấy trước đi, đừng ở chỗ này cản việc làm ăn của người ta."
Tư vị xin ăn khi còn bé cậu đã trải qua, cho nên đối với những người này tự nhiên có chút lòng trắc ẩn, tên ăn mày kia cẩn thận tiếp nhận đồ ăn, ngẩng đầu khàn khàn nói tiếng "Cảm ơn..."
Tên này vừa ngẩng đầu lên, Tuấn Chung Quốc mới phát hiện người này là người trẻ tuổi, hơn nữa dĩ nhiên còn có chút quen mắt, người kia nhìn thấy cậu trong nháy mắt ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ run lập cập, chật vật bò lên, chạy về phía trước.
Tuấn Chung Quốc sững sờ tại chỗ, trong chốc lát đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cùng đồng thời đuổi theo.
Thấy cậu đuổi theo, càng thêm điên cuồng chạy về phía trước, nhưng người này khập khễnh bước đi không vững, lập tức ngã xuống đất, chờ đến khi bò dậy, Tuấn Chung Quốc đã đứng ở trước mặt.
"Anh cút! Tôi không quen biết anh, anh cút đi!"
Lời này không đánh đã khai, khẩu khí Tuấn Chung Quốc trầm xuống, nắm lấy cổ tay của cậu ta, "... Lý Khác Nhiên?"
Người kia tàn nhẫn mà run cầm cập hai lần, khi nghe đến ba chữ này trong nháy mắt tựa hồ mất đi khí lực toàn thân.