Lúc Tuấn Chung Quốc tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa vặn chiếu sáng.
Tia sáng rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa sổ, trên nền đất lưu lại cái bóng loang lổ, cậu theo bản năng ngăn cản ánh sáng chiếu ở trên mặt, rốt cuộc cũng mở ra được đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.
Đập vào mắt là một không gian trắng xoá, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng, trên trần nhà in hình huy chương quân đoàn Thương Kiếm, rất hiển nhiên nơi này là bệnh viện quân bộ, còn cậu tại sao vừa mở mắt ra lại xuất hiện ở nơi này...Không cần phải nói, khẳng định là do vết thương cũ chết tiệt kia tái phát.
Nhắm mắt lại, tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua ở quân bộ đều hiện lên ở trước mắt, vừa nghĩ tới bản thân thất thố bị Tại Hưởng nhìn thấy, Tuấn Chung Quốc vội vàng lắc đầu, hận không thể lập tức tiêu diệt đoạn hồi ức này.
Máy truyền tin vang lên "tích" một tiếng, hiện ra một cái tin tức, vừa nhìn tên người gửi, tâm tình Tuấn Chung Quốc không vui lập tức chuyển biến, đôi mắt cũng theo đó mà sáng lên.
"Anh Chung Quốc, chúc mừng anh chiến thắng trở về, bây giờ em mới biết anh và anh Tại Hưởng không trở về cùng ngày, sớm biết thì ngày hôm qua em đã đến cảng phi hành đón anh."
Âm thanh Lý Khác Nhiên trong trẻo từ trong máy truyền tin vọng đến, cậu ấy vốn là người tính tình hoạt bát rộng rãi, vào lúc này đại khái là vừa mới tan học, âm thanh mang theo sức sống vận động, khiến người ta cho dù không nhìn thấy người thật, cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt tươi cười của cậu ấy.
Cúi đầu liếc mắt nhìn hình ảnh trên máy truyền tin của mình, nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo cùng với cái đầu tóc xoăn mềm mại tự nhiên kia, trong lòng Tuấn Chung Quốc không tự chủ được trở nên mềm mấy phần, thế nhưng nghe đến lời nói của đối phương, khóe miệng vẫn không khỏi kéo ra một vệt cười khổ.
Nhìn xem, đây chính là chênh lệch, dù cho ngày hôm qua toàn bộ dân chúng đế quốc đều biết đội quân Chim Ưng trở về, Khác Nhiên cũng chỉ nhớ tới ngày về của Tại Hưởng, hậu tri hậu giác mới có thể nhớ tới cậu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, từ trước đến giờ cậu cũng không làm khó dễ người em trai mà mình quý trọng lâu nay, khóe môi vẫn mang theo ý cười trả lời: "Anh nào dám làm phiền sinh viên tài cao của trường quân đội, em học hành vất vả như vậy, đến tham gia náo nhiệt làm cái gì, chờ em nghỉ hè, anh mời em ăn cơm."
"Vậy thì tốt quá, anh Chung Quốc đã nói thì phải giữ lời đó nha, lúc đó chúng ta tìm cả anh Tại Hưởng nữa, cùng nhau tụ tập, hai người vừa đi tròn mười tháng, em thật sự rất nhớ hai người."
Lý Khác Nhiên trả lời rất nhanh, hiển nhiên tâm tình vô cùng vui vẻ, trong lúc đó Tuấn Chung Quốc lại nghĩ đến hai chữ "Tại Hưởng", tâm tình cũng theo đó mà giảm xuống.
Chuyện như vậy trước đây không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, rõ ràng là cậu và Lý Khác Nhiên hẹn hò, thế nhưng lại không hiểu sao lại biến thành nhóm ba người, Tại Hưởng cái tên này luôn có biện pháp chen một chân vào, đúng là âm hồn bất tán, tuyệt đối không cho hai người bọn họ bất cứ cơ hội ở chung.
Tuấn Chung Quốc rõ ràng biết Tại Hưởng tính toán điều gì, nghĩ đến những thứ này cậu giống như bị nghẹn ở cổ họng, câu nói kế tiếp dù như thế nào cũng không nói nổi nữa.
Đáng tiếc Lý Khác Nhiên căn bản không có ý thức được điều này, vẫn cứ vô cùng phấn khởi gửi thêm tin nhắn, "Nghe giáo sư nói, nhiệm vụ lần này anh Tại Hưởng hoàn thành quá xuất sắc, cho nên trực tiếp thăng quân hàm, thành thượng tá trẻ tuổi nhất đế quốc, lúc gặp mặt chúng ta nhất định phải chúc mừng anh ấy, em đang nghĩ xem nên tặng cho anh ấy quà gì, anh Chung Quốc anh tặng anh ấy cái gì vậy, có đề nghị gì không ạ?"
Giữa những hàng chữ của Lý Khác Nhiên đều tràn ngập mừng rỡ, mà những câu nói này lại như một dao đâm vào trái tim Tuấn Chung Quốc, cậu nhóc này chỉ biết mua quà tặng cho Tại Hưởng, không biết giờ khắc này cậu đang bị thương nằm ở trong bệnh viện.
Ý nghĩ mới vừa lóe lên, cậu lập tức quơ quơ đầu, Tuấn Chung quốc à Tuấn Chung Quốc, mày chừng nào đã biến thành tính toán chi li đàn bà như vậy, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô dụng.
Tiện tay đem máy truyền tin để ở một bên, cậu không muốn trả lời tin của Lý Khác Nhiên, càng không thể giả bộ thánh mẫu thảo luận vấn đề tặng quà cho Tại hưởng, cũng không nguyện ý lấy chuyện mình bị thương ra diễn khổ nhục kế để nhận được sự thương hại của đối phương, cho nên giờ khắc này chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Có lẽ là cậu quá lâu chưa hề trả lời, Lý Khác Nhiên rốt cục ý thức được cái gì, qua nửa ngày mới gửi tới một tin nhắn.
"Anh Chung Quốc, có phải em làm phiền đến anh không? Lần này anh xuất chinh thời gian dài như vậy, thân thể khẳng định không chịu nổi, bây giờ em đang có tiết học, anh nghỉ ngơi tốt đi, em không quấy rầy anh nữa, rảnh rỗi chúng ta liên lạc lại."
Nói xong, Lý Khác Nhiên cũng tắt chế độ online, Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, nửa ngày mới kéo kéo khóe miệng.
Lý Khác Nhiên quan tâm qua loa như vậy, rõ ràng cũng đoán được thân thể của cậu không thoải mái, nhưng cũng chỉ là nói một chút vậy thôi, nếu như bây giờ là Tại Hưởng, cậu nhóc ấy e sẽ lập tức trốn tiết tới thăm.
Biết rõ kết quả là thế, vốn không muốn nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng cậu không có cách nào khống chế cái đầu của mình, tâm lý không khỏi tự giễu nở nụ cười: Thật ngốc quá.
Yên lặng rời khỏi cuộc trò chuyện với Lý Khác Nhiên, tiện tay mở ra hộp thư chưa đọc, không nghĩ tới còn có chuyện khiến cậu phiền lòng.
Lúc trước bận rộn công tác, chưa kịp lật xem tin tức, không nghĩ tới chỉ qua một buổi tối ngắn ngủi, trong hộp thư dĩ nhiên đã lưu hơn một trăm tin nhắn.
Tùy tiện xem qua, đơn giản chỉ là mấy đồng nghiệp bạn bè, gửi lời chúc mừng cậu đánh thắng trận, ngày hôm qua nguyên soái còn tự mình khen ngợi, tự nhiên có không ít người tới nịnh hót, thậm chí không thiếu "phục tùng giả" gửi tới một ít tin nhắn ám muội, hướng cậu biểu đạt tình cảm.
Tuấn Chung Quốc nhịn không được ngoắc ngoắc khóe miệng, xem nè, cậu cũng không phải loại người không ai cần, ít nhất từ bỏ một thân cây, cậu còn có cả một cánh rừng lớn, chỉ có điều làm "cầm kiếm giả" bị nhiều người xa lạ chủ động theo đuổi như vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút quẫn bách.
Dù sao bộ tộc Thương Kiếm đặc thù chế độ hôn phối, giữa cầm kiếm giả và phục tùng giả còn có "phân công" rất rõ ràng, mà truyền thống này phải nói đến từ mấy trăm năm trước lúc địa cầu cổ bị hủy diệt.
Khi đó trái đất tài nguyên khô cạn, nhân loại đi tới bên diệt vong, có mấy chủng tộc bị mất, lại có chủng tộc từ ở giữa bờ vực sự sống và cái chết bộc lộ tài năng, trong đó bao gồm bộ tộc Thương Kiếm.
Vì để thích ứng với hoàn cảnh ác liệt, trong những năm tháng dài đằng đẵng, gien của người Thương Kiếm không ngừng tiến hoá, bây giờ sống đến hai, ba trăm tuổi đã không còn là mơ, hơn nữa đa số thời gian vẫn luôn bảo trì thời kì thiếu niên, thế nhưng mặc dù có gien mạnh mẽ như vậy, người Thương Kiếm vẫn là không thể không đối mặt với một nhược điểm trí mạng, đó chính là tỉ lệ sinh sản cực thấp.
Bản thân nữ tính có thể sinh sản đời sau ở trong bộ tộc Thương Kiếm trở nên cực kỳ đáng quý, sau khi trải qua tai ương diệt thế, đa số bộ phận nữ tính đều bị phá hủy, đối mặt với nguy cơ chủng tộc bị xóa sổ, thế nhưng tộc Thương Kiếm có khả năng thích ứng cực mạnh, một phần gien nam tính sinh ra biến dị, nắm giữ năng lực sinh sản chỉ nữ tính mới có, một nhóm người này được gọi là "phục tùng giả", còn nhóm người không sản sinh biến dị được gọi là "cầm kiếm giả."
Xã hội nam tính luôn luôn thờ phụng người thắng làm vua, bởi vậy cầm kiếm giả ở bên trong quan hệ phối ngẫu chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối, có thể mệnh lệnh cho phục tùng giả của mình làm bất cứ chuyện gì, còn phục tùng giả tên như ý nghĩa, từ đây cả sinh mạng và cuộc sống đều thuộc về cầm kiếm giả, bắt đầu từ hôn nhân một ngày ngày kia liền biến thành người phụ thuộc đối phương.
Chính là loại chế độ hôn phối này nhìn cực kỳ không công bằng, làm cho mỗi người Thương Kiếm bắt đầu từ thời kỳ trưởng thành, phải xác định tương lai của bản thân, là cầm kiếm giả phải lấy mục đích chủ động theo đuổi phối ngẫu làm vinh hoa cả đời, còn như Tuấn Chung Quốc là cầm kiếm giả không có kinh nghiệm gì, còn bị phục tùng giả theo đuổi ngược lại, so với người khác thấy thế nào cũng có chút bất mãn.
Trong lúc cậu đang rơi vào trầm tư, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Tuấn Chung Quốc vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Lâm mặc áo bác sĩ đẩy cửa đi vào.
"Tỉnh rồi?, tôi còn tưởng rằng bằng thể trạng của cậu nói thế nào cũng phải ngủ đến sáng sớm ngày mai." Trần Lâm nhìn Tuấn Chung Quốc ngồi dựa vào đầu giường, tiện tay đóng cửa lại cười nói đi tới.
Tuổi tác của người này so với người địa cầu thời xưa thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, cũng đã là bác sĩ chữa bệnh cao cấp, y thuật cao siêu, vì quân đoàn đế quốc lập được bao nhiêu công lao, cho nên toàn bộ quân bộ không ai không biết nhân vật nổi tiếng này.
Tuấn Chung Quốc đương nhiên cũng biết vị đại nhân này là ai, mà lúc thường cậu cũng không quen người này, vị "đại thần" xuất quỷ nhập thần không thường xuyên xuất hiện ở quân bộ, mặc dù xuất hiện cũng là tiền hô hậu ủng*, phía sau đi theo không biết bao nhiêu học sinh, nhưng ngày hôm nay đơn độc xuất hiện ở bệnh viện cũng là lần đầu tiên.
(Tiền hô hậu ủng: tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập)
Đến cùng là chuyện gì đáng giá khiến vị "Đại thần" này tự mình đến đây?
Tuấn Chung Quốc tâm lý không nhịn được có chút bồn chồn, nhưng vẫn quen thuộc nở nụ cười chào hỏi, "Thân thể tôi khôi phục cũng tỉnh rồi, trên thực tế cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là đường dài phi hành uể oải thôi, căn bản không cần ngài trực tiếp đến đây."
Lông mày Trần Lâm nhíu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm cười như không, "Vậy theo ý của cậu, tôi gọi cậu đến bệnh viện kiểm tra là sai rồi sao?"
Vừa nghe lời này, Tuấn Chung Quốc kinh ngạc nhướng mày.
Cậu nhớ bệnh viện này đúng thật đã gửi tin tức nói cậu đến đây kiểm tra, nhưng ngày hôm qua là lễ mừng công sau đó lại phải báo cáo công tác, cậu thực sự quá bận rộn không nhớ để trả lời, hoàn toàn không nghĩ tới người gửi tin này là bác sĩ Trần tự mình gửi cho cậu.
Thế nhưng tại sao Trần Lâm lại tự mình gửi tin tức cho cậu? Dù sao cậu cũng chỉ là một thiếu tá nho nhỏ, đánh trận bị thương là chuyện bình thường, lần này tuy rằng so với trước đây nghiêm trọng hơn một chút, nhưng không đến nỗi kinh động đến vị đại thần này đi.
Tuấn Chung Quốc càng nghĩ càng khó hiểu, "Bác sĩ Trần, tại sao ngài đến kiểm tra cho tôi? Lẽ nào trước tới giờ bác sĩ phụ trách của tôi đều là ngài sao?" Nhưng khi đó cậu bị thương tỉnh lại, cũng không nhìn thấy hình ảnh Trần Rừng ở trong chiến hạm.
Trần Lâm lại như nhìn thấu tâm tư của cậu, nháy mắt mấy cái nói, "Tuy rằng tôi bây giờ không phải bác sĩ phụ trách của cậu, nhưng mà tôi nghĩ sau này vị trí đó sẽ do tôi đảm nhận, dù sao không có gì ngoài ý muốn, chúng ta còn phải ở chung một quãng thời gian rất dài."
"Ngoài ý muốn? Ngài... Có ý gì?" Trận chiến đã kết thúc, cậu còn có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
Tuấn chung Quốc mang theo vẻ mặt mờ mịt, nụ cười trên khóe miệng Trần Lâm càng sâu, "Nói như thế này, Tuấn thiếu tá, cậu lần này té xỉu sau khi được đưa đến đây, tôi tỉ mỉ lật lại hồ sơ của cậu, phát hiện ra một chuyện rất thú vị, nên đã quyết định sau này sẽ phụ trách toàn bộ tình trạng bệnh tình của cậu, cho đến khi tình trạng thân thể của cậu ổn định mới thôi.
Lời này không rõ ràng, mỗi câu từ đều lộ ra kỳ lạ, khiến Tuấn Chung Quốc không khỏi nhíu lông mày, bản thân có dự cảm không tốt, chẳng lẽ thực sự là thân thể của cậu có vấn đề sao?
Nghĩ đến chuyện đó, âm thanh của cậu không tự chủ chìm xuống, "Bác sĩ Trần, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, dù kết quả có tồi tệ thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận, thân thể của tôi đến cùng là như nào?"
Trần Lâm bị khẩu khí nghiêm túc của cậu chọc cho phát cười, rất có hứng thú nói, "Cậu không cần phải lộ ra biểu tình như đang mắc bệnh nan y vậy, kỳ thực bệnh trạng của cậu không có gì ghê gớm, chỉ là biến tính thôi."
"Biến... Biến tính?"
Tuấn Chung Quốc nghĩ mình nghe lầm, trên mặt biểu tình nháy mắt đọng lại, Trần Lâm thuận thế vỗ bờ vai cậu, "Thả lỏng, đừng sốt sắng như vậy, nghiêm túc mà nói loại biến dị này của cậu không thể gọi biến tính, dù sao cậu vẫn là đàn ông, nhưng là từ vấn đề sinh lý cậu đã biến thành phục tùng giả."
"..." Cái gì!?
Tuấn Chung Quốc trợn mắt ngoác mồm, theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh, thời khắc này quả thực không thể tin vào tai của mình.