Chính Là Không Ly Hôn

Chương 43: Chương 35


trước sau

Cậu hít sâu một hơi, quay người muốn rời đi, vào lúc này cậu không thể để cho hai người kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Thế nhưng mới vừa quay đi, hai người bọn họ tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của cậu, xa xa ở phía sau gọi lên tên cậu, "Chung Quốc!"

Nghe đến âm thanh quen thuộc, bước chân Tuấn Chung Quốc dừng lại, đột nhiên nhắm mắt không có xoay đầu, mà hai người kia đã nhanh chân đi tới bên cạnh cậu.

"Quả nhiên không nhìn lầm, đúng thật là con rồi."

Âm thanh mạnh mẽ truyền đến, bờ vai bị người kia thân thiết vỗ một cái, lúc này không thể không quay đầu lại, cậu hít sâu một hơi cuối cùng xoay người, sau đó lại thấy được gương mặt của Tuấn Trọng Vĩ và dì Trương.

Một tiếng "cha" bị nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày không nói ra được, cậu cứ như vậy trầm mặc câu lên khoé miệng, nhất thời không biết bản thân nên làm sao đối mặt với hai người này.

Trước mặt Tuấn Trọng Vĩ cùng dì Trương vẫn là bộ dạng trước kia, tóc ông ta có vài sợi trắng xóa, thế nhưng sống lưng thẳng tắp, một thân áo sơ mi quần tây sạch sẽ, vừa nhìn liền biết bộ dạng này đã được tỉ mỉ sửa sang, mà dì Trương rõ ràng so với lúc trước đẫy đà hơn rất nhiều, bụng đã nổi lên khá cao.

Bà ta nhếch miệng, cười ha hả với Tuấn Chung Quốc nói, "Nhìn con xem đứa nhỏ này, mấy ngày không gặp còn sợ người lạ, không nhận ra cha và dì sao? Gặp mặt tại sao không chào một tiếng?"

"Bụng em đã to như vậy, còn hi vọng con mình nhận ra sao?"

Ông ta đứng bên cạnh cười theo, nếp nhăn trên khóe mắt tụ lại cùng nhau, phác họa ra một đường nét hiền lành, giơ tay vỗ vỗ vai cậu, "Khá lắm, mấy ngày không gặp cảm giác thằng nhóc này hình như cao hơn a, vốn cho là ngày hôm nay không gặp được con, không nghĩ tới lại ở đây thấy được, ngược lại cũng khéo."

Ánh mắt của ông ta ôn hòa, khẩu khí hiền lành, lúc nhắc tới hai chữ "cao hơn", ý cười trong mắt không giấu được, Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình vẫn là đứa con kiêu ngạo của ông ta, nếu như không phải tận mắt thấy bộ dạng của ông ta đối với mình trừng mắt lạnh lẽo mặt đầy chán ghét coi thường, Tuấn Chung Quốc thật sự cho là chuyện xảy ra đêm đó tất cả chỉ là một hồi ảo giác của mình.

Cậu chưa quên buổi tối ngày hôm ấy ánh mắt của lão lạnh như băng, cũng không quên cái bạt tai mạnh mẽ đánh vào mặt, càng chưa quên cuộc nói chuyện chứa đầy chán ghét cùng buồn nôn của hai người bọn họ giữa đêm khuya.

Nhắm mắt lại, loại cảm giác lạnh đến thấu xương kia vẫn cứ rõ ràng ở trước mắt, cậu không hiểu lúc trước bọn họ vẫn luôn coi mình là quái vật chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt, bây giờ lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chủ động tới đây tìm cậu!

Trong lòng vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng mở miệng, "Đúng a, ở đây cũng có thể gặp gỡ hai người, không biết là vô tình hay cố ý nữa."

Lời nói này rõ ràng là châm chọc, thế nhưng đây đã là phương thức ở chung hòa bình nhất cậu có thể nghĩ ra, cậu gọi không được "Cha mẹ", cũng không có cách nào giả tạo coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, càng không thể quay người rời đi, bởi vì dù sao bọn họ vẫn là bố mẹ nuôi hơn hai mươi năm của cậu, cậu không thể đối xử với bọn họ giống như người xa lạ được.

Ai biết lời này lập tức khiến nụ cười trên mặt Tuấn Trọng Vĩ dừng lại, ánh mắt rất rõ ràng trầm xuống, dì Trương bên cạnh vội vàng cười ha hả tiến lên, "Không phải trùng hợp a, đừng xem cha con ở đây giả vờ nghiêm túc, kỳ thực ông ấy cố ý ở chỗ này chờ con, con cũng biết tính xấu của ông ấy chính là mạnh miệng, trên thực tế trong lòng lại rất nhớ con, ngày hôm qua sau khi quyết định đi tìm con, cả một buổi tối ông ấy đều ngủ không ngon."

Tính tình dì Trương khôn khéo, am hiểu nhất chính là đối xử, vào lúc này nói ra mấy câu như thế, ý đồ muốn làm dịu lại bầu không khí sốt sắng.

Thế nhưng trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng một câu "Mạnh miệng" để giải thích.

Tuấn Chung Quốc ở trong lòng cười nhạt, nhếch miệng lên, không mặn không nhạt nói, "Thì ra là vậy, thật là khổ cực hai người vì con từ xa chạy đến nơi này."

Dì Trương vừa nghe lời này thẳng thắn nở nụ cười, "Đứa nhỏ này nói cái gì ngốc vậy, đều là người trong nhà còn khách khí như vậy làm gì."

Nói xong bà ta thân thiết kéo cánh tay Tuấn Chung Quốc, như thực sự là đang cùng con ruột của mình nói chuyện, hỏi han ân cần nói, "Hôm nay trời quá nóng, con ở viện khẳng định không thích hợp ở lâu, nếu không chúng ta vào phòng trước đi, nếu như con lại bị ốm, dì và ba con rất đau lòng.

Đau lòng? Trước đây nếu như bọn họ nói lời này cậu sẽ tin tưởng vô điều kiện, nhưng bây giờ nếu còn tiếp tục tin thì cậu chính là kẻ ngu.

Tuấn Chung Quốc đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận uể oải trước nay chưa từng có, căn bản không muốn cùng bọn họ diễn tiết mục phụ tử tình thâm.

Đang chuẩn bị tìm lý do rời đi, y tá trực ban vừa vặn đi tới, nhìn ba người bọn họ đứng chung một chỗ, lúc này nở nụ cười ân cần nói, "Tuấn thiếu tá, ngài đã trở lại rồi, hai người bọn họ đến đây đợi đã hơn nửa ngày, tôi vừa hỏi mới biết là cha mẹ của ngài, sợ bọn họ không tìm được đường liền trực tiếp dẫn tới phòng bệnh của ngài, không nghĩ tới ngài lại không ở trong phòng."

Lời này vừa nói, Tuấn Chung Quốc dừng một chút mới cười một cái nói, "Thật không tiện, vừa nãy có chút việc trì hoãn, đã làm phiền cô."

Y tá cười hì hì vung vung tay, "Thiếu tá ngài quá khách khí, ngài đây là muốn vào phòng sao? Có cần tôi giúp cô chú cầm đồ không?"

Nói xong cô ấy muốn tiến lên hỗ trợ, Tuấn Chung Quốc vừa muốn xua tay từ chối, dì Trương đã cười đưa đồ trong tay, cuối cùng còn không quên khách khí nói một tiếng "Cám ơn cô y tá".

Có người ngoài ở đây, Tuấn Chung Quốc căn bản không có cách nào nói thêm gì nữa, chỉ có thể để hai người bọn họ vào phòng.

Cửa phòng bệnh "Răng rắc" một tiếng đóng lại, cậu dựa vào đầu giường mệt mỏi xoa xoa thái dương.

Tuấn Trọng Vĩ tìm cái ghế sô pha rộng nhất ngồi xuống, nhìn lướt qua bốn phía phòng bệnh trang hoàng hoa lệ, cùng với thiết bị y tế đầy đủ, khóe miệng câu lên nở nụ cười, "Nhìn thấy con ở nơi này tốt như vậy, cha cũng yên lòng, lúc trước con âm thầm rời đi, vẫn luôn không trở về, cha với dì Trương đều rất lo lắng cho con."

Tuấn Chung Quốc nhìn mặt của ông ta, nửa ngày không có hé răng, đây là cha nuôi từ nhỏ đến lớn cậu đều kính trọng cảm kích, rõ ràng khuôn mặt này quen biết đã hơn hai mươi năm, coi như hóa thành tro cũng sẽ không quên, bây giờ vừa nhìn lại cảm thấy đặc biệt xa lạ.

Trước đây cậu nơm nớp lo sợ, liều mạng nỗ lực học tập huấn luyện, chỉ là vì đến lúc nhận được thành tích cùng vinh dự, có thể đổi lấy nụ cười cùng khích lệ của cha nuôi, giống như bây giờ, nếu như trước đây ông ta có thể quan tâm cậu như vậy, cậu sẽ luôn ghi nhớ rất lâu, thế nhưng trải qua đêm đó, mới hiểu được cái gì là nụ cười khích lệ, hết thảy đều là giả dối.

Thấy cậu không nói lời nào, Tuấn Trọng Vĩ cũng không trở mặt, mang theo túi đựng hộp cơm đặt tại trên bàn, " dì Trương nhớ thân thể con không tốt, cố ý làm cho con vài món con thích ăn, lúc này chắc vẫn còn nóng, con mau nếm thử xem."

Nói xong ông ta lần lượt mở ra từng cái hộp cơm, bên trong hương vị cơm nước nóng hổi quen thuộc bay tới trong mũi, Tuấn Chung Quốc trước đây cho đó là mùi vị gia đình, bây giờ nhìn thấy không nhịn được cảm thấy phiền lòng.

"Ngài và dì Trương hôm nay đến đây rốt cục có chuyện gì, nói thẳng đi, không cần vòng vo như thế."

Lời này vừa nói, tay Yến Trọng Vĩ cầm hộp cơm nhất thời cứng đờ, lồng ngực kịch liệt chập trùng mấy lần, như là đè nén tâm tình không vui, thở dài nói, "Còn không phải là vì con đứa nhỏ này lâu như vậy không trở về nhà, khiến hai người già chúng ta lo lắng, không nhịn được đến quân bộ hỏi một chút tình huống, ai nghĩ đến sau khi nghe ngóng mới biết con đang nằm viện, mới vội vàng chạy tới đây thăm con."

Tuấn Chung Quốc cười cười, hoàn toàn không có vì vậy lộ ra thần sắc rung động, "Thế nhưng lúc trước không phải ngài nói không nhận đứa con trai này sao, bây giờ còn đến xem tôi làm gì."

Ông ta không nghĩ tới Tuấn Chung Quốc còn băn khoăn chuyện lúc trước, nhất thời sắc mặt có chút tái nhợt, rất hiển nhiên chưa bao giờ cùng Tuấn Chung Quốc ăn nói khép nép như thế, lúc này muốn trở mặt, lại bị bà Trương bên cạnh đẩy một cái, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, lão hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa khổ vừa hối hận nói, "Chung Quốc a, thì ra con còn giận cha chuyện hôm đó sao."

"Con cũng biết cha có tính xấu, lúc trước uống một chút rượu, lại nghe nói con đắc tội người của quân bộ, tâm lý sốt ruột mới cùng con nói lời không dễ nghe, trên thực tế trong lòng cha là vì lo lắng cho con, sợ con sau này thật sự đắc tội người ta, nửa đời sau sẽ không dễ sống, cha cũng vì vậy mà tức giận, thế nhưng đều là một lòng suy nghĩ cho con, sau này nhớ tới cũng cảm thấy được bản thân lúc đó làm quá rồi, con trai của cha ưu tú như vậy, cha uống rượu vào lại động thủ đánh con."

Dì Trương đứng bên cạnh vừa nghe lời này cũng cùng gật đầu liên tục, "Đúng a Chung Quốc, sáng ngày thứ hai cha con tỉnh rượu phát hiện con không ở nhà, suốt mấy ngày vẫn tự trách bản thân, có lúc nằm mơ trong miệng đều gọi tên con, con từ nhỏ lớn lên ở cạnh cha con, còn không biết ông ấy nói năng chua ngoa nhưng tính tình lại mềm yếu, nếu như ông ấy thật sự không nhận đứa con trai này, lúc trước làm sao có khả năng đưa con về nhà."

Những câu này nếu như nói ở trong quá khứ, thậm chí là trước khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người giữa đêm hôm ấy, cậu sẽ nhẹ dạ tin tưởng, ngoan ngoãn trở lại làm con trai ngoan của hai người.

Hơn hai mươi năm công ơn nuôi dưỡng thật sự là quá nặng, bất kể là đánh hay là mắng, cậu cũng không thể hận Tuấn Trọng Vĩ được, thế nhưng đêm đó lời nói của ông ta không khác nào một con dao sắc bén, tàn nhẫn mà đâm vào trái tim của cậu, đến nay vẫn còn chảy rỉ máu, cậu căn bản không có khả năng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cái gì gọi là vì cậu suy nghĩ, thực chất chỉ là oán hận cậu khiến ông ta không còn mặt mũi, không có cách nào trở thành đề tài câu chuyện để cho ông ta khoe khoang khắp nơi, càng không có cách nào để cho ông ta lợi dụng lót đường cho con trai ruột của ông ta sau này.

Mà phần công ơn nuôi dưỡng nặng trình trịch, cũng không phải vì lòng tốt, chỉ là bởi vì lúc đó ông ta là một kẻ lưu manh không có con cái, cho nên mới muốn nuôi một cầm kiếm giả ở bên người dưỡng già, kết quả sau này có con trai ruột, cậu lại trở thành một quái vật bị biến dị nam không ra nam nữ không ra nữ, thân phận chẳng bằng một con chó bị đá ra khỏi nhà.

Đè xuống đau nhói trong lòng, cậu kéo lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi, "Ngài không cần giải thích cho tôi nhiều như vậy, chuyện đêm đó tôi không muốn nhắc lại."

Không phải không để ý, mà là nói ra sẽ càng khiến cậu chán ghét bản thân.

Tuấn Trọng Vĩ cùng dì Trương thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt khó coi của Tuấn Chung Quốc, lúc này lại nở nụ cười.

"Lại nói tình cảm cha con nào có ai lại thù hận lẫn nhau, Chung Quốc con không để ở trong lòng thật sự là quá tốt, sau này chúng ta ai cũng không nhắc đến chuyện này, nào nào, mau tới dùng cơm đi, một nhà ba người chúng ta đã lâu không có ăn cơm chung với nhau."

Trương di cười khúc khích, vừa nói vừa nhét đôi đũa vào trong tay Tuấn Chung Quốc, chỉ vào món tôm kho trên bàn, "Món này là cha con làm, ông ấy biết đến con thích ăn món này, sáng sớm liền đi chợ mua tôm, con mau nếm thử thủ nghệ của ông ấy, có phải là vẫn là bảo đao chưa già hay không."

Một con tôm hồng bao bọc nước tương, nồng nặc vị ngọt bay vào trong lỗ mũi, Tuấn Chung Quốc lại không có nửa điểm khẩu vị, đem đũa để xuống bàn, trầm mặc một hồi mới thấp giọng mở miệng, "Nếu đã làm cha con hơn hai mươi năm, có mấy lời không ngại nói thẳng đi, tất cả mọi người đều bận rộn, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian."

Nụ cười trên mặt dì Trương trong nháy mắt cứng đờ, biểu tình của Tuấn Trọng Vĩ càng là khó xem tới cực điểm, khả năng ông ta chưa bao giờ nịnh nọt trước mặt con trai nuôi cho nên vào lúc này liền ném đũa muốn trở mặt.

Dì Trương bên cạnh dùng sức đẩy ông ta hai lần, nháy mắt vài cái, ông ta mới ngăn chặn lửa giận, nở nụ cười nói, "Chung Quốc, đừng cùng cha con xa cách như vậy, vừa nãy chúng ta không phải nói ai cũng không được nhắc lại chuyện đã qua hay sao."

"Ngày hôm nay cha quả thật là tới thăm con, nhìn con sinh sống tốt cũng yên lòng, kỳ thực... Gần đây cha và dì Trương con sống không tốt mấy, con cũng thấy đấy,dì Trương con mang thai, hoạt động rất không tiện, hơn nữa thân thể vốn là suy yếu, bác sĩ nói phải bồi bổ thân thể, để cho đứa nhỏ trong bụng được khỏe mạnh."

"Nhưng số tiền phải tiêu hàng ngày thật sự là quá lớn, điều kiện gia đình chúng ta con cũng biết, một mình cha mỗi ngày ngoại trừ công tác, còn phải chăm sóc hai mẹ con bọn họ, thân thể này của cha xương cốt không lưu loát, mỗi tháng mua thuốc ăn cơm sinh hoạt hàng ngày, mọi thứ đều phải tốn tiền, thực sự trải qua có chút túng quẫn..."

Nghe đến đó, Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, thì ra bọn họ diễn màn kịch hòa thuận vui vẻ này chỉ là vì muốn đòi tiền mình.

Cậu cắn chặt môi, ngón tay nắm chặt quá mức dùng sức mà làn da trở nên tái nhợt.

Ông ta bên cạnh lại không chú ý thần sắc của cậu nói, "Cha vốn là còn lo lắng cho con bên người không có ai chăm sóc, hiện tại vừa nhìn con ở nơi này sống tốt như thế cũng yên lòng, chờ thân thể con tốt nhớ tới về thăm nhà nhiều một chút, cũng giúp đỡ giúp đỡ cha chăm sóc em trai tương lai của con."

Tuấn Chung Quốc nhìn lão giả mù sa mưa, nhẹ nhàng nói, "Cho nên, ngày hôm nay ngài cùng dì Trương tới thăm là giả, quan tâm tôi có lưu lại quân bộ hay không cũng là giả, mục đích chỉ muốn đến mượn tiền tôi thôi đúng không?"

Tuấn Trọng Vĩ sắc mặt cứng đờ, "Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy, cha mẹ đối với con quan tâm như vậy, con lại nói năng kiểu đó?"

"Quan tâm?"

Tuấn Chung Quốc lặp lại hai chữ này, cười lạnh một tiếng, "Nếu như ngài thật sự quan tâm tôi, làm sao thời gian dài như vậy đều không gửi cho tôi một tin nhắn hoặc gọi điện thoại hỏi thăm tôi, thiết bị truyền tin của tôi hỏng, hay là ngài đã thẳng thắn xoá số của tôi rồi?"

Ông ta sắc mặt cứng đờ, gân xanh trên trán thình thịch nhảy, nhất thời dĩ nhiên nói không ra một lời.

Tuấn Chung Quốc nhìn thấy vẻ mặt này, đã hiểu toàn bộ, "Xem ra không phải nghe nói tôi vào bệnh viện quân bộ chữa bệnh, ngày hôm nay khẳng định hai người không vội vàng chạy tới đây."

Dì Trương bên cạnh không biết nên làm sao giảng hòa, không nhịn được mở miệng, "Chung Quốc, chuyện này không giống như con nghĩ đâu, chúng ta không gọi cho con, chỉ là bởi vì..."

"Dì Trương, dì không cần giải thích cho tôi nhiều như vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục nghe lời nói dối, trên thực tế hai người ngày hôm nay chỉ là muốn nhìn tôi tại sao một người đắc tội thượng tướng người, còn có thể bình yên vô sự nằm ở trong bệnh viện quân sự, thậm chí ở trong phòng bệnh tốt như vậy đúng không?"

"Vậy tôi cũng không ngại nói thật nói cho hai người, tôi chính xác còn lưu lại quân bộ, hơn nữa còn giữ được quân hàm thiếu tá, sau này nếu như không có gì bất ngờ phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng rời đi, hiện tại hai người đã biết tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên muốn đến đây ra vẻ quan tâm, tiếp tục để cho tôi cùng các người diễn màn kịch phụ tử tình tình thâm hay sao?"

"Nói thật cho hai người, ngày hôm nay đừng nghĩ ở chỗ này của tôi lấy đi một phân tiền, tôi có thể cám ơn công ơn nuôi dưỡng của ngài, nhưng tôi không phải máy rút tiền tự động của hai người."

Cậu nói ra tất cả lời trong lòng, cảm giác giải tỏa làm cho cậu trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người đều buông lỏng không ít.

Tảng đá lớn đặt ở trong lòng, rốt cuộc bị cậu dùng cách khốc liệt nhất phá tan, quá trình có lẽ sẽ đau, thế nhưng đau ngắn không bằng đau dài, cậu và ông ta sớm muộn phải đi đến ngày đó.

Lời của cậu mạnh mẽ nói trúng điểm yếu của Tuấn Trọng Vĩ, ông ta giơ tay muốn trực tiếp cho Tuấn Chung Quốc một cái tát, "Mày ——!"

Kết quả tay vừa mới duỗi ra, Tuấn Chung Quốc lại nhanh chóng nắm lấy tay ông ta.

"Từ nhỏ đến lớn ngài đánh tôi bao nhiêu lần, chính bản thân tôi cũng không nhớ rõ, trước đây tôi để ngài đánh, là bởi vì tôi xem ngài là cha ruột của tôi, cho nên tôi không động thủ, nhưng bây giờ là ngài tự tay xé rách quan hệ cha con của chúng ta, với tôi mà nói ngài chỉ là người xa lạ, đối với người xa lạ ngài còn hi vọng tôi mặc cho ngài đánh mặc cho ngài mắng, thì đừng trách tôi không khách khí!"

Động tác của Tuấn Chung Quốc, khiến dưới chân Yến Trọng Vĩ lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã nhào trên đất.

Điều này làm cho mặt của ông ta trong nháy mắt vặn vẹo, một bộ dạng hận không thể đánh chết Tuấn Chung Quốc, rốt cuộc cũng không tiếp tục giả bộ người cha tốt, tức miệng mắng to, "Mày nghĩ mày là ai, chỉ dựa vào thân phận thiếu tá nhỏ bé của mày mà lại muốn trở mặt với tao sao?! Chỉ là để cho mày lấy ra vài đồng tiền, mày đã đau lòng không muốn đưa rồi, năm đó ta thà nuôi một con dê còn hơn là nuôi một con người không bằng loài chó như mày."

Lồng ngực Tuấn Chung Quốc kịch liệt chập trùng, cậu không muốn cùng Tuấn Trọng Vĩ cãi nhau, chỉ cần hai người bọn họ sau này không phiền toái đến cậu, cậu nhất định sẽ chăm sóc bọn họ nửa cuối cuộc đời, để cho bọn họ áo cơm không lo an hưởng tuổi già, thế nhưng bây giờ nhìn lại nếu như cậu làm như vậy bọn họ có thể bớt coi thường cậu hay không?

Hít sâu một hơi, ổn định hô hấp, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói, "Trở mặt không quen biết chính là ngài không phải tôi, nếu như ngài hôm nay tới chuyến này chỉ là vì nhìn tôi hiện tại còn sống hay không, có thể tiếp tục lợi dụng hay không, vậy ngài đã thấy, hiện tại có thể rời khỏi không?"

Vừa nghe lời này, dì Trương bên cạnh đột nhiên khóc lớn lên, một bên khóc một bên đấm vào ngực Tuấn Chung Quốc, "Đứa nhỏ này có còn lương tâm hay không! Cha con không phải ý này a! Ông ấy chỉ là muốn tới thăm con, hi vọng con không để bụng chuyện lúc trước, làm sao con lại tổn thương ông ấy như thế."

Trương di khóc lên cực kỳ phô trương thanh thế, hơn nữa mang theo bụng lớn cùng âm thanh gào khóc khóc thút thít, khiến người ta không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Tuấn Chung Quốc làm chuyện táng tận lương tâm cỡ nào.

Tuấn Chung Quốc giận quá mà cười, giống như động viên vỗ vỗ bờ vai bà ta, "dì Trương , dì hiện tại có đứa nhỏ, tôi không cùng dì tính toán, mà dì cũng không cần nói những thứ này kích thích tôi, kỳ thực đêm đó hai người ở sau lưng tôi nói chuyện, tôi đều nghe được hết hơn nữa còn nghe rất rõ ràng, hai người hi vọng một quái vậy bất nam bất nữ thay con trai của hai người lót đường, còn muốn để cho tôi tiếp tục làm kẻ ngu si mặc cho hai người đánh mắng, chuyện này quả thực không hiện thực, dì nói đúng không?"

Bà ta toàn thân cứng đờ, gương mặt thoáng chốc không còn huyết sắc, đè nén tâm lý bất an, lắc đầu nói, "Con... con đang nói cái gì, dì nghe không hiểu con có ý gì."

Tuấn Chung Quốc khẽ cười một tiếng, đem hộp cơm đã đóng nắp vào nhét vào trong tay Trương di, "Nghe không hiểu cũng không sao, mang theo đồ của hai người rời đi là được, những thức ăn này tôi ăn không nổi, vẫn là để cho con trai ruột của dì đi, lời này đừng làm cho tôi nói thêm lần thứ ba, dù sao coi như tôi là thiếu tá cũng ít nhiều có chút quyền lực, không tin ngài có thể thử một lần."

Nghe Tuấn Chung Quốc nói như thế, Tuấn Trọng Vĩ đều cứng tại chỗ, ông ta không nghĩ tới đêm đó lời mình nói đều bị Tuấn Chung Quốc nghe được, nhất thời trong lòng tức giận không thôi, đối diện đôi mắt không có nhiệt độ của Tuấn Chung Quốc, ông ta liền lên cơn giận dữ, cầm gậy hướng về phía Tuấn Chung Quốc muốn đánh tới.

"Dám nói chuyện với chúng tao như thế, ngày hôm nay tao cần phải đánh chết mày!"

Tuấn Chung Quốc căn bản không tốn sức nắm lấy cổ tay của Tuấn Trọng Vĩ, làm cho ông ta đau đến nhất thời căn bản không có cách nào nhúc nhích, "Có phải là trước đây tôi để cho ngài đánh quá tiện tay, cho nên ngài cho là chỉ bằng một cái gậy có thể đánh chết tôi?"

Hai mươi mấy năm qua đến tột cùng không biết ăn đòn bao nhiêu lần, so với người nào cậu hiểu rõ hơn tất cả, tính khí ông ta rất kém cỏi, uống rượu say biết đánh người, ở bên ngoài bị tức vẫn chỉ biết về nhà đánh người, nói chung trước khi Tuấn Chung Quốc vào trường quân đội, ông ta có vô số lý do đánh cậu, trước đây Tuấn Chung Quốc cảm thấy được ông ta dù có đánh mình gãy xương tróc da, dù sao cũng không đánh chết, liền để cho ông ta coi mình là bao tải để hả giận, nhưng bây giờ mới rốt cục thấy rõ, ở trong mắt ông ta e cậu căn bản không phải một con người, chỉ là nơi chà đạp trút giận không thương tiếc.

Tuấn Chung Quốc hất gậy của ông ta, cậu cũng lười nói thêm cái gì nữa, trực tiếp nhấn chuông cảnh báo đầu giường.

"Nếu hai người không muốn bảo an đến trói hai người đi, mời hai người hiện tại lập tức đi ra khỏi phòng tôi."

Ông ta tức giận run cầm cập, không để ý dì Trương ngăn cản, vứt gậy xuống đất xông lên đánh, một bên giơ nắm đấm một bên chửi ầm lên, "Năm đó tao làm sao không để cho mày chết đói ở ven đường!"

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên "Răng rắc" một tiếng mở ra, ba người đồng thời ngẩng đầu lên, thấy được Tại Hưởng mặt không thay đổi đứng ở cửa.

Hắn lạnh lùng nhìn vào trong phòng, ánh mắt ở trên người Tuấn Chung Quốc ngừng một chút, lại nhìn sang Tuấn Trọng Vĩ đang chuẩn bị nhào tới đánh cậu cùng dì Trương đứng bên cạnh, lông mày nhíu lại, lộ ra một nụ cười gằn, "Nhá, làm cái gì vậy, náo nhiệt như thế."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!