Chính Là Không Ly Hôn

Chương 77: Chương 52-Phần 1


trước sau

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, ngoài cửa sổ đen kịt một màu.

Tuấn Chung Quốc nằm ở trên giường không nhúc nhích, lẳng lặng mà mở ra mi mắt nặng nề, toàn thân cậu không khỏi đau nhức.

Lúc trước tỉnh táo ngắn ngủi, trong lòng cậu chỉ có chút chấp niệm, sợ mình vừa nhắm mắt sẽ quên mất chuyện xảy ra lúc trước, thậm chí sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ say, cho nên kiên cường chống đỡ một hơi không muốn ngã xuống, sau đó xác định bản thân tuyệt đối không có ảo tưởng, cậu thở ra một hơi dài, triệt để ngã vào trong mộng.

Bây giờ mở mắt ra một lần nữa, dường như đang mơ vậy, trải qua các loại kinh tâm động phách, làm cho cậu căn bản không thể tin được mình còn có mạng.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một quân y đi tới, vừa nhìn thấy cậu lập tức lộ ra ý cười ngạc nhiên, "Cậu đã tỉnh rồi?"

Nhìn thấy huy chương Liệp Ưng trên áo bác sĩ của người này, Tuấn Chung Quốc ngoắc ngoắc khóe miệng, kiên cường chống đỡ thậm chí muốn ngồi xuống, bác sĩ vội vàng tiến lên nâng cậu dậy, "Bây giờ thân thể cậu còn rất yếu, không nên lộn xộn, phải tĩnh dưỡng thật tốt."

Tuấn Chung Quốc cười cười, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn khiến cậu giật nảy mình, "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Bốn ngày ba đêm, nếu như cậu không tỉnh lại, chúng tôi đã nghĩ đến biện pháp sốc điện cho cậu."

Tuấn Chung Quốc kinh ngạc nhíu mày, nhìn ngó sắc trời ngoài cửa sổ, cậu nhớ đến lần tỉnh lại bên ngoài chính là tối đen như mực, thì ra đã qua lâu như vậy.

"Liên tục ba ngày ba đêm không ăn không uống, phải nghĩ cách thoát thân, tôi dĩ nhiên mới ngủ bốn ngày ba đêm, không sai, còn kiếm lời một ngày."

Lời này làm cho quân y tức cười, giúp cậu đắp chăn lên, lại nói, "Mỗi lần sát hạch chiến đội Liệp Ưng đều sẽ mất đi rất nhiều người, hiếm thấy có người không oán giận như cậu, hiện tại cậu cảm giác thân thể như thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Có..." Tuấn Chung Quốc kéo kéo khóe miệng khô nứt, "Tôi cảm giác toàn bộ dạ dày đều đau, bác sĩ anh nói thuận tiện có thể giúp tôi tìm cái gì ăn hay không, tôi sẽ chết vì đói mất."

Lời này mới vừa ra khỏi miệng, huấn luyện viên vừa vặn đẩy cửa mà vào, nghe Tuấn Chung Quốc nói như thế nở nụ cười, "Nhá, còn biết ăn cơm xem ra là thật sự tỉnh táo rồi."

Vừa nhìn thấy ông ta, Tuấn Chung Quốc liền nhớ tới nụ cười của người này trong lúc tuyên bố quy tắc hai vòng sát hạch, nhất thời thái dương thình thịch rạo rực, "Nhờ phúc của trưởng quan, không có bị ngài đùa chết, ngài hiện tại tới tìm tôi có phải là muốn tuyên bố tôi bị đào thải hay không?"

Trước khi cậu hôn mê ký ức bên trong hang núi có chút mơ hồ, ngoại trừ tiếng gọi thảm thiết của Tại Hưởng, làm thế nào cậu được cứu đi, rồi làm thế nào cậu lại nằm ở nơi này, hết thảy đều không có ấn tượng, nhưng cậu còn nhớ trước khi vào hang núi huấn luyện viên có nói qua "Quy tắc trò chơi", nhất định phải bình yên vô sự đi ra sơn động mới có thể thông qua sát hạch, mà bây giờ cậu lại được người ta cứu ra ngoài, nhất định là bị đào thải.

"Ai nói cậu bị đào thải?" Huấn luyện viên nhíu lại lông mày, nhếch miệng nói, "Lúc trước cậu vẫn luôn hôn mê, tôi cũng lười đi tìm cậu, hiện tại cậu đã tỉnh, tôi vừa vặn thông báo cho cậu, chúc mừng cậu gia nhập chiến đội Liệp Ưng, sau này cậu chính là thành viên trong đội ngũ."

Tuấn Chung Quốc sững sờ tại chỗ, đến nửa ngày chưa hoàn hồn lại, "... Tôi không bị đào thải?"

"Trừ cậu ra còn có hai người, lần sát hạch này tuyển chọn được ba người, quả thực là chuyện đáng mừng."

Nghe nói như thế, trong nháy mắt tim Tuấn Chung Quốc đập mạnh một cái, "Vậy người còn dư lại đâu,... Tôi là nói người đi cùng tôi Tại....Thái Hanh, hắn có trúng tuyển không? Hiện tại đang ở đâu?"

"Cậu suýt nữa thì mất mạng, còn có tâm quản người khác, yên tâm, hắn chưa chết, bây giờ còn đang hôn mê."

Nói tới chỗ này, huấn luyện viên liếc nhìn anh một cái, "Tôi thật sự thật tò mò, hai người đến tột cùng làm sao thoát được."

"Ác thú này chính là dị thú viễn cổ, ở cái tinh cầu này số lượng không đến vài con, mặc dù toàn bộ chiến đội Liệp Ưng điều động, đều rất khó có thể chế phục được nó, thế nhưng khi chúng tôi đo lường có dị động bên trong hang núi, vội vàng chạy tới, ác thú đã bị trọng thương, hai người các cậu không chỉ có thể đả thương nó, còn có mệnh sống đến bây giờ, tôi thật không biết nên khen các cậu số may, hay là bản lãnh lớn."

Ánh mắt của huấn luyện viên phi thường sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu Tuấn Chung Quốc, đồng tử Tuấn Chung Quốc co rút lại mấy lần, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ngài hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây, rõ ràng nói bên trong chỉ có dị thú cấp S trở xuống, kết quả nhảy ra ác thú, chúng tôi thực sự cùng đường mạt lộ, bất đắc dĩ ném đạn tụ năng, kỳ thực căn bản không hi vọng sống sót, thì ra chúng tôi thật sự đả thương nó sao? Tôi lúc đó đã hôn mê, một chút ấn tượng đều không có, có thể sống đến bây giờ ngay cả tôi cũng không thể tin được."

Cậu biết rõ, lúc đó nếu như không phải ác thú đối với mình "Hạ khẩu lưu tình", cậu và Thái Hanh đã sớm mất mạng, thế nhưng liên quan tới tình cảnh bây giờ, cậu cũng không tính nói bí mật này cho bất luận người nào.

Huấn luyện viên thật sâu liếc cậu một cái, giống như là muốn từ tròng mắt của cậu tìm ra được kẽ hở, thế nhưng ánh mắt Tuấn Chung Quốc trước sau bình tĩnh thản nhiên, không có một tia sóng lớn, sau một hồi lâu huấn luyện viên ngồi thẳng lên, "Được rồi, không quản như thế nào, hai người các cậu có thể từ dưới miệng ác thú sống sót trở về, đã phi thường ghê gớm, hoan nghênh các cậu gia nhập chiến đội Liệp Ưng, từ từ dưỡng thương, sau khi khôi phục có thể đến báo cáo."

"Tôi sẽ căn dặn bác sĩ giám sát cậu dưỡng thương, nếu như cậu cảm thấy không thể trụ nổi, vẫn là cút khỏi chiến đội đi, Liệp Ưng không nhận người già yếu bệnh tật."

Nói xong lời này, huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai Tuấn Chung Quốc, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tuấn Chung Quốc vốn cho là mình trải qua ngàn khó vạn hiểm rốt cục đạt được ước mơ gia nhập chiến đội Liệp Ưng, sẽ hưng phấn không có cách nào kiềm chế, mà sau khi cái mục tiêu này thực hiện được, trong lòng cậu cực kỳ bình tĩnh, không thể nói không cao hứng, nhưng bởi vì tâm lý nhớ đến chuyện quan trọng hơn, cũng là khiến sự hưng phấn này hòa tan có cũng được mà không có cũng được.

Được sự nhắc nhở của huấn luyện viên trước khi đi, mấy ngày sau đó bác sĩ quả nhiên gia tăng chăm sóc cậu, không có ai nói cho cậu biết hai đội viên còn lại hiện tại đến tột cùng ở nơi nào, thương thế ra làm sao, mà Tuấn Chung Quốc trải qua qua mấy ngày nói bóng gió, vẫn là suy đoán được phòng bệnh của Thái Hanh.

Vì vậy mấy ngày sau đó, cậu mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, cực kỳ phối hợp hết thảy yêu cầu của bác sĩ, rốt cục tại đêm nay, thừa dịp trong lúc bác sĩ thả lỏng cảnh giác, len lén chạy ra khỏi phòng bệnh của mình.

Lúc trước cậu ném đạn tụ năng vào miệng ác thú, thật không có ôm ý nghĩ cùng nó đồng quy vu tận, cho nên trong phút chốc nó nổ tung cậu liền nhảy tới nơi khác, cho nên mới không có bị thương nặng, ngược lại là Thái Hanh, vẫn luôn bị ác thú đuổi đánh, cuối cùng so với cậu làm "bom thịt người" bị thương còn nghiêm trọng hơn.

Bóng đêm thâm trầm, cát vàng bay đầy trời, trong căn cứ yên tĩnh, không ai chú ý tới một cái bóng đen giống như tia chớp lẻn đến trên lầu, lặng lẽ mở ra một cánh cửa phòng bệnh.

Lúc này Thái Hanh ngủ chưa say, nghe đến bên tai thanh âm rất nhỏ, lập tức mở mắt ra, chống đỡ thân thể cảnh giác ngồi dậy, "Ai?"

Trong phòng bệnh một mảnh đen nhánh, an tĩnh không có nửa điểm âm thanh, một giây sau một vệt bóng đen đột nhiên lóe lên, một tiếng "lạch cạch" vang lên, đèn tường trong phòng bệnh mở ra.

Ánh sáng chói mắt đột nhiên kéo tới, Thái Hanh theo bản năng nheo mắt lại, chậm một hồi mới phát hiện bóng người đã đứng ở cửa phòng bệnh, định thần nhìn lại rõ ràng là Tuấn Chung Quốc mấy ngày không gặp.

Vào lúc này Tuấn Chung Quốc đang hai tay dựa vào bên cạnh cửa, hai cái chân thon dài tuỳ ý vắt vào nhau, một đôi mắt màu xanh sẫm nhìn chằm chằm người trong phòng, hướng hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, "Này."

Thái Hanh sững sờ ngẩn ra, ánh mắt lóe lên một trận mừng rỡ, sau đó như là ý thức được cái gì, lại thu hồi thái độ, lười biếng dựa vào đầu giường ngáp một cái, "Thì ra là cậu a, tôi còn cho là trộm tiến vào, cậu sao rồi, thoạt nhìn khôi phục rất tốt."

Tuấn Chung Quốc nụ cười bất biến, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt của hắn, "Cũng chỉ là thoạt nhìn không sai thôi, bị dư âm của đạn tụ năng va vào một phát, hiện tại ngũ tạng lục phủ cũng không quá tốt, đầu gối vẫn là vô cùng đau đớn, không biết sau này có thể biến thành tàn phế hay không."

Thái Hanh lập tức nhíu lông mày, thân hình hơi động tựa hồ muốn đi tới, mà lại không biết nghĩ tới điều gì vẫn ngồi tại chỗ cũ, cứng rắn mà nói, "Vậy hơn nửa đêm cậu còn chạy đến chỗ này làm gì, nhanh đi về đi."

"Nói thế nào hai ta cũng là chiến hữu đồng thời sóng vai phấn khởi chiến đấu a, tôi cũng muốn ghé thăm anh một chút, huống chi mấy ngày nay hôn mê, tôi còn mơ đến anh, thật sự là nhịn không được muốn tới xem một chút."

Lời này vừa nói, thân ảnh Thái Hanh rõ ràng cứng đờ, nét mặt căng thẳng thấy rõ, mái tóc màu đỏ rực lung ta lung tung chất đống ở trên đầu, gương mặt của hắn cũng có chút đỏ ửng, tiện tay bưng chén lên giống như che giấu uống một hớp, "... Cậu không có chuyện gì mơ đến tôi làm gì."

Tuấn Chung Quốc có chút bất đắc dĩ thở dài, theo bản năng liếm đôi môi, một tầng ánh sáng lộng lẫy nổi lên, sắc môi hiện ra càng thêm đỏ bừng, "Tôi cũng không muốn a, nhưng là tôi không khống chế được bản thân."

Tuấn Chung Quốc nói xong, con mắt buông xuống, lộ ra thần sắc khổ não, "Mấy ngày nay bóng người của anh không có chuyện gì cứ hiện ra trong đầu tôi, tôi vừa nhắm mắt, trước mắt tất cả đều là anh, nghĩ đến anh khi đó giúp tôi đánh ba tên béo đáng chết, một đường theo tôi đói bụng không ăn không uống, trong lúc tôi phát sốt còn chăm sóc tôi, đúng rồi, còn có đêm đó ở ký túc xá... Anh ở phía sau tôi làm chuyện đó... Tôi cũng không biết mình làm sao, rõ ràng đã có người thích, lúc trước đến chiến đội Liệp Ưng cũng là vì hắn, thế nhưng tôi lại gặp được anh, được ở bên cạnh anh, Thái Hanh, anh nói xem... Tôi có phải là hoạn nạn thấy chân tình, thích anh hay không?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!