chốn bình yên của những tâm hồn

Chương 1: Rời Phố Thị, Tìm Về An Nhiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi mịt mù, những tòa nhà cao tầng chọc trời ngột ngạt – tất cả những thứ đó, từng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Mộc An suốt mười mấy năm qua, giờ đây lại trở thành một gánh nặng vô hình đè trĩu lên đôi vai cô. Thành phố hoa lệ đã mang đến cho cô sự nghiệp thành công, một vị trí đáng mơ ước trong giới truyền thông, nhưng nó cũng lấy đi của cô quá nhiều: thời gian, sức khỏe, và cả những niềm vui giản dị trong cuộc sống.

Ở tuổi ba mươi lăm, Mộc An có tất cả những thứ mà nhiều người mơ ước: một căn hộ cao cấp với tầm nhìn đẹp, những bộ cánh hàng hiệu, và một mức lương khiến người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô lại cảm thấy một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn len lỏi dù xung quanh luôn có biết bao nhiêu người. Áp lực công việc, những mối quan hệ xã giao phức tạp, và đặc biệt là một biến cố tình cảm đã giáng một đòn mạnh vào trái tim vốn dĩ đã chai sạn của cô.

Một buổi tối muộn, sau khi kết thúc một ngày làm việc dài dằng dặc với những cuộc họp căng thẳng và những bản kế hoạch rối như tơ vò, Mộc An trở về căn hộ lạnh lẽo của mình. Đứng một mình giữa không gian tĩnh mịch, nhìn ra những ánh đèn neon nhấp nháy vô hồn phía xa, cô bỗng cảm thấy một sự chán chường đến tột độ. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là cuộc sống mà mình thực sự mong muốn? Liệu cô có thể tiếp tục guồng quay này đến bao giờ?

Ý nghĩ về một nơi chốn bình yên, nơi cô có thể trút bỏ mọi gánh nặng, tìm lại sự cân bằng trong tâm hồn, bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Mộc An. Cô nhớ về những ngày thơ ấu ở quê ngoại, nơi có những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài, những con đường làng rợp bóng cây, và tiếng cười nói chân chất của những người hàng xóm. Ký ức về một cuộc sống chậm rãi, gần gũi với thiên nhiên bỗng trở nên sống động và thôi thúc lạ thường.

Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, Mộc An đưa ra một quyết định táo bạo: cô sẽ rời bỏ thành phố, bán đi tất cả những gì mình có để tìm về một vùng ngoại ô yên bình. Cô muốn sống một cuộc đời khác, một cuộc đời mà ở đó, cô có thể lắng nghe được tiếng nói của trái tim mình, tìm lại những giá trị giản dị mà cô đã đánh mất trong guồng quay hối hả của cuộc sống.

Quyết định này ban đầu vấp phải sự phản đối của gia đình và bạn bè. Họ cho rằng cô đang quá mạo hiểm, đang từ bỏ những thành quả mà mình đã dày công xây dựng. Nhưng Mộc An đã quyết tâm. Cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục sống như vậy, cô sẽ mãi mãi cảm thấy trống rỗng và bất hạnh. Cô cần một sự thay đổi, một khởi đầu mới để chữa lành những vết thương trong tâm hồn.

Và thế là, sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Mộc An một mình xách vali rời khỏi thành phố ồn ào. Chiếc xe khách chở cô đi ngày càng xa, bỏ lại phía sau những tòa nhà cao tầng quen thuộc, những con phố đông đúc. Nhìn qua cửa sổ, Mộc An thấy những cánh đồng lúa xanh mướt dần hiện ra, những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi ẩn mình dưới những hàng cây. Một cảm giác nhẹ nhõm, bình yên lạ thường lan tỏa trong lòng cô.

Điểm đến của Mộc An là một vùng ngoại ô nhỏ, cách xa trung tâm thành phố khoảng vài chục cây số. Nơi đây vẫn giữ được vẻ thanh bình, yên ả của một vùng quê. Cô đã tìm được một căn nhà gỗ cũ kỹ, nằm giữa một khu vườn nhỏ đầy hoa dại. Ngôi nhà đã cũ, nhưng vẫn còn giữ được nét duyên dáng xưa cũ. Mộc An quyết định sẽ cải tạo nó thành một quán trà nhỏ, một nơi mà cô có thể vừa sống, vừa làm công việc mình yêu thích, và quan trọng hơn là tạo ra một không gian bình yên cho những tâm hồn mệt mỏi giống như cô.

Những ngày đầu ở vùng quê, Mộc An gặp không ít khó khăn. Cô chưa quen với cuộc sống tự cung tự cấp, chưa quen với những công việc chân tay. Nhưng với sự giúp đỡ của những người hàng xóm tốt bụng và sự kiên trì của bản thân, cô dần thích nghi được. Cô học cách làm vườn, trồng rau, chăm sóc những khóm hoa dại trong vườn. Cô cũng bắt đầu tìm hiểu về các loại trà, học cách pha trà sao cho ngon và đậm đà hương vị.

Và rồi, sau một thời gian chuẩn bị, quán trà nhỏ "An Nhiên Quán" của Mộc An cũng chính thức mở cửa đón khách. Quán nằm nép mình dưới những tán cây xanh mát, với một tấm biển gỗ nhỏ khắc dòng chữ "An Nhiên Quán" giản dị. Không gian bên trong quán được bài trí ấm cúng, với những chiếc bàn ghế gỗ mộc mạc, những chiếc đèn lồng giấy tỏa ánh sáng dịu nhẹ, và hương trà thơm ngát lan tỏa khắp không gian. Mộc An hy vọng rằng, "An Nhiên Quán" sẽ thực sự trở thành một chốn bình yên cho những tâm hồn đang tìm kiếm sự an nhiên trong cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.