chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 15: Ngày kỷ niệm đầu tiên: Bất ngờ và ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Trần Dạ Linh thức dậy với tâm trạng hân hoan. Cô nhận ra hôm nay chính là ngày kỷ niệm đầu tiên họ thừa nhận tình cảm thật sự, từ hôn nhân hợp đồng trở thành tình yêu. Cả tuần qua, Linh và Hạ Thần Khải đều bận rộn với công việc và những thử thách từ gia đình, vì vậy Linh muốn dành một ngày thật đặc biệt.

Cô nảy ra ý tưởng chuẩn bị bữa sáng bất ngờ cho anh, nhưng cũng tự nhủ: Không được quá vụng về như lần trước…

Trong lúc Linh chuẩn bị bữa sáng, Hạ Thần Khải lặng lẽ quan sát cô từ phòng khách. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

— “Cô luôn làm mọi thứ để khiến tôi vui. Tôi thực sự may mắn.”

Linh đỏ mặt khi nghe thấy, vội cúi xuống khuấy cà phê, tim đập thình thịch. Cả hai đang sống trong khoảnh khắc ngọt ngào nhưng cũng đầy hài hước: vụng về của Linh, dịu dàng của anh, tạo nên một cảm giác vừa ấm áp vừa lãng mạn.

Buổi trưa, Hạ Thần Khải đề nghị đưa Linh đi dạo công viên, nơi lần đầu cả hai thực sự cảm nhận tình cảm của nhau.

— “Hôm nay là ngày đặc biệt… tôi muốn làm cô bất ngờ.” Anh nháy mắt, vẻ bí ẩn.

Linh tò mò, ánh mắt lấp lánh:

— “Bất ngờ gì thế?”

Anh không trả lời, chỉ dẫn cô đến một khu vực nhỏ được trang trí với bóng bay, hoa tươi, và một bàn nhỏ đặt đầy bánh ngọt – ngay giữa công viên, khiến Linh há hốc mồm:

— “Anh… anh chuẩn bị tất cả này sao?”

— “Đúng vậy. Chỉ cho cô… ngày kỷ niệm đầu tiên của chúng ta.” Anh nắm tay cô, giọng dịu dàng:

— “Cô là người quan trọng nhất. Không chỉ hợp đồng, mà là tình yêu thật sự.”

Linh cảm giác tim mình tan chảy, mắt rưng rưng: Tình cảm từ hôn nhân giả giờ đây đã trở thành tình yêu thật sự, và anh đang biến nó thành kỷ niệm ngọt ngào.

Trong lúc ăn bánh và trò chuyện, cả hai không tránh khỏi những va chạm hài hước:

Linh vụng về làm rơi bánh, Hạ Thần Khải nhanh tay đỡ lấy, cả hai cười phá lên, tim đập rộn ràng.

Khi chụp hình cùng nhau, Linh cố giành điện thoại tự chụp, nhưng anh bất ngờ ôm eo cô, khiến cô mất thăng bằng, họ cùng cười khúc khích.

Trong lúc dạo quanh hồ, Linh vấp nhẹ, anh lập tức nắm tay cô kéo lại, ánh mắt đầy quan tâm:

— “Cẩn thận, tôi không muốn cô bị thương.”

Những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhưng đầy ngọt ngào ấy khiến cả hai cảm giác tình yêu không chỉ là lời nói mà là hành động, sự quan tâm và sự gắn kết thực sự.

Buổi tối, trở về nhà, Hạ Thần Khải tặng Linh một món quà bất ngờ: một chiếc vòng tay khắc tên họ, biểu tượng cho tình yêu bền chặt.

— “Đeo nó… như một lời nhắc nhở rằng dù thử thách nào, chúng ta luôn bên nhau.”

Linh xúc động, ôm chầm lấy anh:

— “Anh… cảm ơn. Tôi… tôi cũng sẽ luôn bên anh.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cười, ánh mắt trao nhau sự đồng điệu, tim tràn ngập hạnh phúc. Ngày kỷ niệm đầu tiên khép lại, nhưng tình cảm và sự gắn kết giữa họ chỉ mới bắt đầu bùng nở mạnh mẽ hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×