Buổi tối thứ Tư, NovaCorp dần trở nên yên ắng, chỉ còn vài nhân viên hoàn tất công việc của mình. Linh Chi ngồi trước máy tính, tay thao tác hồ sơ dự án, nhưng tâm trí lại đang nghĩ về Hạ Vy và những khoảnh khắc gần gũi mà hai cô gái đã có trong những ngày vừa qua. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ đã vượt qua mức đồng nghiệp, nhưng vẫn còn nhiều điều phải khám phá và vun đắp.
Hạ Vy bước vào văn phòng, ánh mắt sắc bén nhưng mang theo nụ cười ấm áp: “Cô còn làm việc à? Chúng ta đã hoàn tất hầu hết dự án, nhưng tôi muốn kiểm tra một số chi tiết cuối cùng.”
“Dạ, em chỉ muốn chắc chắn mọi thứ hoàn hảo thôi,” Linh Chi đáp, tim đập nhanh. Cô nhận ra ánh mắt dịu dàng của Hạ Vy luôn khiến mình vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Họ cùng nhau rà soát các số liệu, chỉnh sửa những chi tiết còn thiếu. Trong quá trình làm việc, Linh Chi vô tình để rơi vài tờ giấy, Hạ Vy nhanh chóng cúi xuống nhặt giúp, ánh mắt lướt qua Linh Chi với vẻ tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng. Khoảnh khắc ấy khiến tim Linh Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cô không thể không đỏ mặt.
Sau khi hoàn tất các công việc, Hạ Vy đề nghị đi dạo quanh tòa nhà, tận hưởng không khí buổi tối: “Đi dạo một chút, thư giãn sau một ngày dài, cô thấy sao?”
“Dạ, em đồng ý ạ,” Linh Chi trả lời, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cả hai bước ra ngoài, ánh đèn đường chiếu xuống, tạo ánh sáng vàng ấm áp. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng thở nhẹ nhàng. Linh Chi cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh mỗi lần chạm vào tay Hạ Vy, mặc dù chỉ là chạm nhẹ.
Trong khi đi dạo, họ trò chuyện về công việc, về những dự án sắp tới, nhưng xen lẫn là những câu chuyện riêng tư, những trêu chọc tinh nghịch và nụ cười dịu dàng. Linh Chi cảm thấy thật sự thoải mái khi ở bên Hạ Vy, dần dần mở lòng mình ra, chia sẻ những cảm xúc và suy nghĩ mà cô chưa từng nói với ai.
Đến một góc vắng, Hạ Vy dừng lại, ánh mắt dịu dàng: “Cô thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Không chỉ trong công việc, mà còn trong cách cô làm mọi thứ trở nên sống động và vui nhộn.”
Linh Chi đỏ mặt, tim đập mạnh: “Em… em chỉ là cố gắng thôi, không ngờ lại được chị khen.” Cô cúi đầu, tay run run nắm chặt.
Hạ Vy cười, nhẹ nhàng chạm tay vào tay Linh Chi: “Chỉ cần cô là chính mình, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi thích cách cô khiến mọi khoảnh khắc trở nên đặc biệt.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, tràn đầy sự dịu dàng và gần gũi tình cảm. Linh Chi cảm nhận nhịp tim mình hòa nhịp với Hạ Vy, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng Hạ Vy không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người khiến cô muốn ở bên, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn và cả những khoảnh khắc riêng tư.
Khi trở về văn phòng, họ dừng lại trước cửa thang máy. Hạ Vy nhìn Linh Chi, ánh mắt dịu dàng: “Tôi tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách phía trước, cả trong công việc lẫn cuộc sống.”
Linh Chi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm tin: “Em cũng tin vậy, chỉ cần có chị bên cạnh, em có thể làm mọi thứ tốt hơn.”
Khoảnh khắc im lặng, tràn đầy cảm xúc, khiến cả hai đều cảm thấy trái tim rung động, hạnh phúc và ấm áp. Những bước chân cuối cùng dẫn họ ra ngoài, ánh đèn đường chiếu sáng từng bước đi, tạo nên bức tranh dịu dàng, lãng mạn nhưng vẫn hài hước và thân mật giữa hai cô gái.
Trên đường về nhà, Linh Chi suy nghĩ về buổi tối hôm nay, về ánh mắt, cử chỉ và lời nói của Hạ Vy. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho trưởng phòng tài chính đã vượt qua mức đồng nghiệp bình thường, và cô mong rằng mối quan hệ này sẽ tiếp tục phát triển, từng bước vun đắp, từng khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn những trêu đùa vui vẻ, tạo nên một câu chuyện tình yêu văn phòng đầy màu sắc.
Trước khi đi ngủ, Linh Chi nhắm mắt, lòng đầy hy vọng và khao khát: mối quan hệ này sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cùng Hạ Vy, mọi khó khăn đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô cảm nhận nhịp tim tràn đầy niềm vui và sự ấm áp, chuẩn bị cho một ngày mới, nơi tiếng cười và những khoảnh khắc riêng tư sẽ tiếp tục viết nên câu chuyện tình yêu nơi văn phòng.