Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
******************
Khi Diệp Hạ đã ổn định tâm tình, Ngô Diệc Hiên mới hỏi cô về điều mà anh vô cùng muốn biết, giọng nói nồng vị “chua”: “Bây giờ đã ổn rồi, em có thể nói cho anh biết một chút người tên Trác Dật Phàm trong lời Đỗ Duệ Thần nói là ai được không?”.
Diệp Hạ ngồi thẳng dậy, nhăn mặt làm nũng: “Có thể không nói được không?”.
Thấy bộ dạng này của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đã muốn thảo hiệp nhưng biết chắc chắn có điều gì đó nên kiên quyết không nhượng bộ: “Không thể”.
“Trác Dật Phàm là con trai chủ tịch tập đoàn Hearst. Có thể tính trên danh nghĩa là… là người… yêu của… em”. Nghe xong điều này Ngô Diệc Hiên không thể bình tĩnh được nữa rồi. Nhận ra sự khác thường của anh, Diệp Hạ vội nói tiếp: “Nhưng mà em với anh ấy không có gì cả, anh ấy có vị hôn thê rồi. Em và anh ấy được gắn ghép nên chỉ hợp tác để khỏi phiền phức thôi. Em hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao sẽ quay về làm rõ vấn đề”.
Trông Diệp Hạ cuống lên giải thích Ngô Diệc Hiên mới bình tĩnh đôi chút: “Em nhớ giữ lời hứa vừa nói của mình đó, không thì đừng trách anh”.
“Em hứa mà, đừng giận”. Sau đó cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh. Làm sao Ngô Diệc Hiên có thể dễ dàng bỏ qua, anh thuận tiện vòng tay siết chặt eo Diệp Hạ kéo cô dựa sát khiến nụ hôn sâu hơn. Nụ hôn kéo dài đến khi Diệp Hạ ý loạn anh mới rời đôi môi của cô.
Ngô Diệc Hiên hỏi cô tiếp một vấn đề nữa: “Em làm sao quen Đỗ Duệ Thần, em kém anh ta những 5 tuổi thì sao lại học dưới một khóa được?”.
Do dự một hồi Diệp Hạ quyết định trả lời, dù sao cô cũng không định giấu vậy nên nói hết luôn một lần cho xong: “Năm 15 tuổi em đã học đại học rồi. Lúc ấy Đỗ Duệ Thần học năm thứ ba, bọn em quen nhau vì có hợp tác tham gia dự án của trường”.
Nghe xong Ngô Diệc Hiên không khỏi bất ngờ: “Em từ năm 15 tuổi đã học đại học?”.
“Ừm, sao? Anh có ý kiến?”.
Ngô Diệc Hiên nhìn Diệp Hạ từ trên xuống dưới: “Chỉ là không ngờ trông em ngốc như thế, có khi bị người ta bán còn vui vẻ đếm tiền hộ vậy mà lại là thiên tài thôi”.
Diệp Hạ khoanh tay trước ngực, tức giận nói: “Dám coi thường em. Lúc đi học em luôn được các trường danh tiếng mời tới học chưa phải thi cử bao giờ đâu”.
Trông bộ dạng tức giận của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên liền dịu giọng dỗ ngọt, nịnh hót: “Tiểu nhân sai rồi, có mắt không thấy thái sơn. Em rất giỏi, là thiên tài. Đừng tức giận”.
“Tạm tha cho anh đó. Bây giờ còn gì muốn biết thì anh hỏi nốt đi”.
Ngô Diệc Hiên ngờ vực hỏi: “Cô bạn thân hôm nọ ngồi cùng em ở quán cà phê Sunshine hình như là Phó tổng biên tập của tạp chí Bazaar Trung Quốc- Dương Dĩnh?”.
Diệp Hạ nghe ra có điều gì đó không đúng: “Đúng. Nhưng sao anh biết cô ấy là bạn thân của em?”.
“Biểu hiện của hai người rõ ràng như vậy thì làm sao không nhận ra chứ”.
Diệp Hạ đã biết không đúng ở đâu rồi. Thì ra hôm đấy, anh cũng có mặt ở quán cà phê. Cô đưa tay kéo nhẹ tai Ngô Diệc Hiên: “Nhìn lén còn dám ăn nói hùng hồn”.
“Anh nhìn một cách công khai chẳng qua là có ai đó mải nói chuyện nên không để ý xung quanh đó thôi”.
“Dương Dĩnh là hàng xóm, bạn thân từ nhỏ của em ở Mỹ. Lần này tới Trung Quốc là cô ấy được cử đi cùng em”.
Ngô Diệc Hiên gật đầu: “Tạm thời hỏi thế đã. Giờ muộn rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi”.
Ngày hôm qua sau khi nói chuyện xong thì đã quá muộn nên hôm nay Diệp Hạ ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới lười biếng thức dậy. Từ phòng ngủ đi ra, cô đi tới bếp định xem nên nấu chút gì cho bữa trưa thì đến cửa bếp đã thấy có bóng dáng ai đó đang bận rộn.
Cảm nhận được có người phía sau, Ngô Diệc Hiên quay lại nhìn rồi đi về phía Diệp Hạ. Cô lên tiếng hỏi: “Sao không gọi em dậy?”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười đưa tay ra cọ nhẹ mũi Diệp Hạ: “Trông bộ dạng ngủ không biết trời đất gì của em nên không nỡ gọi. Anh nấu bữa trưa rồi, vào ăn đi”.
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hạ đi thay quần áo và chuẩn bị đồ còn đi làm việc. Cô mặc một chiếc áo len màu trắng, quần jean kết hợp với áo măng tô màu xanh ngọc pastel và giày Adidas White Sneakers trông rất năng động mà không kém phần thanh lịch và tinh tế.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe. Thấy Diệp Hạ mọi người trong đoàn xum vào hỏi thăm, nói chuyện với cô khiến đoạn đường đi rất vui vẻ.
Lúc này, Tiểu Hy đang ngồi nghịch điện thoại kêu lên, đưa điện thoại cho Ngô Diệc Hiên đang ngồi phía trước: “Boss, anh bị chụp lại này. Giờ từ khóa về anh đang ở top search đó”.
Ngô Diệc Hiên nhận lấy điện thoại xem nội dung bài đăng, Diệp Hạ cũng ngó sang xem.
#Lanh chanh hóng hớt: “Mọi người mau lại đây ngưỡng mộ tôi đi. Hôm qua đi chơi tình cờ gặp được idol đi chơi với người yêu này. Hai người họ tình cảm chết đi được, suốt cả buổi đều nắm tay không rời. Bạn gái của Ngô Diệc Hiên xinh lắm luôn, dám chắc những người được mệnh danh nữ thần đều kém xa”.
#Cậu bé đầu to: “Hai người họ ngọt ngào quá đi, ngược chết tôi rồi. Cầu ảnh bạn gái”.
Reply: “Tôi tôn trọng idol nên không chụp bạn gái anh ấy, khi nào anh ấy muốn công khai mọi người sẽ biết”.
#Khoai tây chiên bị cháy: “A a a a a a! Tôi cũng muốn gặp Ngô Diệc Hiên và bạn gái anh ấy. Hai người họ ngược FA quá đi”.
Ngoài những bình luận ở top đầu thì bên dưới còn n bình luận cũng có nội dung tương tự.
Diệp Hạ quay sang lườm người bên cạnh: “Vậy mà anh còn nói không bị nhận ra, giờ thì hay rồi. Ngoài những bình luận của fan kiểu gì chẳng có người nhân cơ hội này để công kích”.
“Quan tâm đến những người không liên quan làm gì, như vậy rất mệt mỏi”.
“Em chỉ quan tâm anh thôi. Lần sau vẫn nên đi ra ngoài vào buổi tối thì hơn”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười xoa đầu Diệp Hạ: “Được, nghe em”.
Chứng kiến đoạn đối thoại, mọi người trong đoàn đi cùng đều bị hai người kia nhồi thức ăn cho cún, hai người có nghĩ đến cảm nhận của người xung quanh không vậy. Đã tình cảm đưa nhau đi chơi thì thôi đi giờ lại còn ngồi đây ngọt ngào cho chúng tôi xem.
Đến nơi, Diệp Hạ nói với Ngô Diệc Hiên: “Em đi làm việc, lát sẽ tìm anh”. Thế rồi bọn họ chia ra đi hai hướng khác nhau. Diệp Hạ đi liên hệ làm việc còn Ngô Diệc Hiên đi chuẩn bị để tập duyệt cho chương trình.
Công việc của Diệp Hạ đã hoàn thành thuận lợi cô mang tâm trạng vui vẻ đi tìm một chỗ ngồi xem Ngô Diệc Hiên và một số nghệ sĩ khác tập duyệt.
Ngô Diệc Hiên kết thúc phần trình diễn thì Diệp Hạ cũng đứng lên, đi ra xe đợi anh. Nhân lúc chờ đợi cô lên weibo đăng một đoạn video vừa quay. Cũng như lần đăng trước, lần này video vừa đăng lên thì đã có rất nhiều lượt xem và vô số lời bình luận.
#Lanh chanh hóng hớt: “Ngô Diệc Hiên thật đẹp trai, hát live hay quá đi. Diệp Hạ, chị có nên xem xét việc xuất hiện để cho mọi người thấy không đây”.
#Nấu cơm luôn bị cháy: “Wow idol của mị hát live thật tuyệt. Chờ mong chương trình. Còn nữa, cảm ơn chị Diệp Hạ đã chia sẽ thay vì giấu xem một mình”.
#Cầu vồng sau mưa: “Bản live còn đỉnh hơn bản phòng thu. Cảm ơn Diệp Hạ đã chia sẻ. Em rất muốn nhìn thấy khuôn mặt chị. Cầu ảnh, cầu ảnh”.
Reply: “ Cảm ơn em, khi nào thích hợp chị sẽ xuất hiện”.
Vì không ngờ Diệp Hạ sẽ trả lời bình luận nên bạn phía trên kích động không thôi, cũng bởi vậy mà càng có thêm nhiều lượt bình luận từ mọi người.
Ngô Diệc Hiên bước lên xe, vừa hay thấy Diệp Hạ đang ngồi nghịch điện thoại nên ghé sát vào xem thì đọc được đại khái nội dung, thế là anh vươn tay ra lấy mất điện thoại của Diệp Hạ. “Cảm ơn lời chúc của mọi người, trong một dịp gần đây nhất chắc chắn mọi người sẽ được thấy cô ấy. Ngô Diệc Hiên”. Viết xong câu vừa rồi Ngô Diệc Hiên đăng xuất luôn weibo của Diệp Hạ rồi dứt khoát tắt máy.
Ngô Diệc Hiên khoanh tay, rầu rĩ nói: “Fan hâm mộ của anh có vẻ rất thích em, đa số đều chạy hết sang theo dõi em. Không phải bình thường thấy idol có bạn gái đều không thích sao?”.
Diệp Hạ nhoài người ra với lấy điện thoại ở tay bên kia của Ngô Diệc Hiên: “Cái này không thể trách em được, làm sao em biết là mọi người lại thích em cơ chứ. Còn nữa, trước đây weibo của em cũng có hơn 2 triệu người theo dõi đó”. Ngô Diệc Hiên giơ tay lên cao không cho cô lấy điện thoại.
“Này, trả điện thoại cho em”.
“Cứ không làm gì là em lại lôi điện thoại ra nghịch như thế rất có hại. Nếu em hứa sẽ không dùng thường xuyên nữa thì anh trả”.
Diệp Hạ ủ rũ đầu hàng, dù sao cũng là tốt cho cô nên không thể phản đối được: “Em hứa sẽ không thường xuyên dùng điện thoại nữa”.
Ngô Diệc Hiên hài lòng, trả lại điện thoại cho Diệp Hạ đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông, xem tên người gọi thì ra là Nhã Ngôn vậy là anh nghe máy luôn.
Diệp Hạ đè thấp giọng đủ cho hai người nghe thấy: “Anh xâm phạm quyền cá nhân”.
Ngô Diệc Hiên nhéo má Diệp Hạ, hỏi cô: “Thế lần trước ai mở khóa nghịch điện thoại của anh? Hửm?”.
Diệp Hạ chột dạ, cãi cố: “Ai bảo anh đặt mật khẩu là sinh nhật em”.
“Em chỉ giỏi lý sự cùn”.
Đang định cãi lại thì Nhã Ngôn ở đầu dây bên kia gọi: “Diệp Hạ, chị đâu rồi?”.
Ngô Diệc Hiên: “Anh đây, có gì thì nói đi”.
“Sao anh lại nghe điện thoại của chị Diệp Hạ?”. Diệp Hạ nghe được câu hỏi này nên trả lời: “Anh ấy cướp mất điện thoại của chị”.
“Anh thật quá đáng, em sẽ mách với bác gái để bác xử lí anh”.
Giọng nói của Ngô Diệc Hiên tràn ngập sự nguy hiểm: “Vậy em gái thân yêu có muốn anh nói chuyện của em với chú không?”.
Nhã Ngôn vội vàng nói: “Không muốn, không muốn, em không biết gì cả”.
“Thế mới là bé ngoan. Giờ thì nói đi, gọi điện có việc gì?”.
“Em muốn rủ hai người đi ăn tối”.
“Được, 7 giờ tại Hội Hiên”.