Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
******************
Sau lần gặp giữa hai bên phụ huynh mối quan hệ của Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đã hoàn toàn được xác định chắc chắn. Ba, mẹ Diệp Hạ ở lại Trung Quốc với cô nửa tháng rồi cũng quay trở về NewYork. Còn Ngô Diệc Hiên sau tết đã quay lại cuồng quay công việc, bận rộn với lịch trình của một diễn viên, bộ phim điện ảnh mà anh diễn vai phụ khai máy rồi, anh cần phải gia nhập đoàn phim.
Hôm nay, Diệp Hạ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì một năm một lần. Đây là điều mà cô vẫn thực hiện từ lúc nhỏ cho tới bây giờ để chắc chắn rằng sức khỏe của bản thân không có vấn đề.
Diệp Hạ quay sang nói với Dương Dĩnh đang ngồi chờ kết quả kiểm tra cùng cô: “Cậu cứ về tòa soạn trước đi, tớ đợi một mình là được rồi”.
“Không được, tớ phải chờ cùng cậu. Sợ cậu nếu có bệnh gì sẽ giấu mọi người”.
Diệp Hạ nhào tới đánh Dương Dĩnh: “Dám trù ẻo tớ, đáng đánh”. Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Diệp Hạ rất trân trọng tình cảm mà Dương Dĩnh dành cho cô. Cô và cô ấy không chỉ đơn giản là bạn mà hơn thế nữa còn là người thân, là một phần không thể thiếu.
Ngồi đợi khoảng 30 phút cuối cùng đã có kết quả kiểm tra, sức khỏe của Diệp Hạ tất cả đều tốt nhưng bệnh dạ dày của cô thì bác sĩ dặn dò nhớ chú ý vì vết loét không được tốt lắm.
Lúc từ quầy thuốc đi ra Diệp Hạ bị một người đi ngược chiều đụng phải. Khi cô ngẩng đầu lên thấy rõ mặt người đó thì không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Hy, sao chị lại ở đây? Không phải chị đang đi quay phim cùng Ngô Diệc Hiên sao?”.
Tiểu Hy ngập ngừng cả nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: “À… chị…”.
Thấy bộ dạng này của Tiểu Hy, Diệp Hạ lờ mờ nghĩ tới điều gì đó, gấp gáp nói: “Không phải là Ngô Diệc Hiên làm sao đó chứ?”.
Tiểu Hy vội xua tay nói: “Không phải… không phải. Là sức khỏe của chị không tốt nên mới tới đây khám thôi”.
Diệp Hạ tiếp tục truy hỏi tới cùng mà thái độ của cô rất có tính áp bức khiến người khác không còn đường lùi. Bởi vì cô đã nhìn ra sơ hở từ thái độ và cử chỉ của Tiểu Hy: “Thật sao? Vậy chị bị làm sao?”.
“Ờm… ờm”.
“Chị mau nói thật cho em biết đi. Nếu không em sẽ tự tìm hiểu”.
Bị truy hỏi đến không giấu được, Tiểu Hy đành thỏa hiệp: “Được rồi, em đi theo chị”.
Diệp Hạ đi theo Tiểu Hy đến một phòng bệnh. Cô đưa tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào. Đúng như dự đoán người bệnh ở trong chính là Ngô Diệc Hiên.
Thấy Diệp Hạ xuất hiện, người ở bên trong đều ngạc nhiên và nhiều hơn là khiếp sợ. Mạc Hạo là người phản ứng lại đầu tiên: “Sao em lại biết mà tới đây?”.
Diệp Hạ lạnh nhạt nhìn Ngô Diệc Hiên mà trả lời: “Trùng hợp gặp được chị Tiểu Hy ạ”.
“Em tới thật đúng lúc, có thể giải quyết được vấn đề. Cậu ta đang đòi dùng thuốc giảm đau để về tiếp tục quay phim đây này”.
“Anh ấy bị làm sao ạ?”.
“Thực hiện cảnh hành động với cường độ cao nên bả vai từng bị chấn thương nặng của cậu ta vết thương tái phát. Bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi, điều dưỡng ít nhất là một tuần mới có thể tiếp tục công việc nhưng cậu ta nhất quyết muốn quay lại đoàn làm phim vì không muốn bản thân làm ảnh hưởng tới tiến độ của mọi người”.
Nghe Mạc Hạo nói xong, Diệp Hạ trực tiếp không kiềm chế nữa mà quay sang nổi bão với Ngô Diệc Hiên: “Anh nghĩ cho mọi người điều này em không phản đối nhưng trước hết anh có thể nghĩ cho tình trạng của bản thân mình có được không. Phim anh tham gia là phim hành động còn bao nhiêu cảnh phải đánh đấm, anh là người bình thường chứ không phải người sắt. Đã thế anh lại còn giấu em, không cho mọi người nói cho em biết”.
“Không nói cho em biết vì sợ em sẽ lo lắng. Chỉ là vết thương cũ tái phát một chút, cũng không có gì, có thể tiếp tục quay phim được. Là mọi người cứ làm quá nên thôi”.
“Được, em không phản đối. Anh cứ tiếp tục đi quay phim tiếp đi”. Diệp Hạ bỏ lại một câu rồi quay người đi thẳng ra ngoài.
Cô lấy điện thoại gọi điện cho Dương Dĩnh thông báo tình hình để tránh cho cô nàng thấy cô đi lâu quá mà lo lắng không đâu. Lúc Diệp Hạ trở lại, Ngô Diệc Hiên đã ngoan ngoãn chịu nghỉ ngơi một tuần.
Mạc Hạo đi qua vỗ vai Diệp Hạ: “Lời nói của em rất có trọng lượng. Em nói chuyện với cậu ta đi, anh và Tiểu Hy đi làm thủ tục đã”.
Chờ cho Mạc Hạo đi rồi, Diệp Hạ nhìn Ngô Diệc Hiên lạnh giọng nói: “Anh không tiếp tục đi quay phim nữa à?”.
Ngô Diệc Hiên biết mình đuối lí lại biết rõ là bản thân đã chọc Diệp Hạ tức giận nên nhẹ giọng dỗ ngọt, anh đưa tay ra cầm lấy tay của Diệp Hạ lắc lắc: “Anh biết sai rồi, xin đại nhân tha thứ. Lần sau tuyệt đối không tái phạm”.
“Anh còn muốn tái phạm?”.
“Không có”.
Bộ dạng của anh lúc này rất giống một đứa trẻ làm sai đang dùng vẻ đáng yêu của mình để xin người lớn tha lỗi khiến Diệp Hạ không nhịn được mà phì cười: “Được rồi, đừng dùng vẻ mặt này với em. Em nhìn không nổi đâu”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay lên véo má Diệp Hạ: “Hừ, dám chê anh”.
“Anh lật mặt cũng nhanh quá rồi đó”.
“Đây là nghề của anh mà”.
“Ờm, dù sao anh cũng bị đau ở bả vai không tiện chăm sóc mình nên lát nữa em sẽ bảo Mạc Hạo đưa anh về nhà bố, mẹ anh ở cho tới khi nào khỏi”.
Ngô Diệc Hiên dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Hạ: “Đại nhân, tiểu nhân không đấu lại ngài. Ngài đại nhân hạ thủ lưu tình”.
“Em đâu có đùa anh. Anh ở một mình rất bất tiện, có người chăm sóc tốt hơn nhiều mà”.
“Anh mà về nhà kiểu gì mẹ anh và ông nội cũng cấm túc đưa vào diện động vật quý hiếm cần bảo vệ, thậm chí ba anh còn đóng băng hoạt động và việc nhận phim của anh luôn đó. Đến lúc đấy tự do của anh sẽ biến mất”.
“Có nghiêm trọng vậy không? Anh cũng đâu phải là trẻ con”.
“Không tin em có thể hỏi Nhã Ngôn và Mạc Hạo về lần chấn thương trước của anh. Họ là người biết rõ nhất đó”.
Hình như cô cũng lờ mờ tưởng tượng ra được sự việc rồi: “Em tin anh. Nhưng không về nhà vậy thì anh phải làm sao?”.
“Anh có thể tự chăm sóc được cho mình”.
Diệp Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Không thì anh tới chỗ em đi, sẽ thuận tiện hơn. Chỗ của anh ngược đường tới tạp chí, hơi xa khu dân cư, đi lại không tiện”.
Ngô Diệc Hiên ghé sát gần Diệp Hạ, khẽ giọng nói: “Em không sợ dẫn sói vào nhà sao?”.
Diệp Hạ khẽ mỉm cười rồi xoay người ra đằng sau Ngô Diệc Hiên một tay giữ bả vai không bị thương của anh, một tay giữ tay: “Anh có muốn em làm bị thương nốt bả vai bên này không? Như vậy sẽ không sợ anh có ý đồ xấu nữa”.
“Em động đến vết thương của anh rồi”.
Nghe anh nói vậy, Diệp Hạ liền bỏ tay anh ra trông vẻ mặt đau không nói lên lời của anh khiến Diệp Hạ cuống lên, cô đỡ anh ngồi xuống giường: “Xin lỗi, em không cố ý. Anh vẫn ổn chứ? Em đi gọi bác sĩ kiểm tra lại vết thương cho anh”.
Thấy Diệp Hạ chuẩn bị xoay người định đi, Ngô Diệc Hiên liền đưa tay ra kéo cô lại khiến cô ngã vào lòng anh. Trông vẻ mặt vui vẻ vì đã thực hiện được việc xấu của anh khiến cô tức giận hạ thủ không chút lưu tình đánh anh một cái không nhẹ: “Oscar nợ anh một giải thưởng. Tại sao em lại quên mất anh là diễn viên thuộc phái thực lực được mọi người công nhận cơ chứ”.
“Không làm vậy, em có tha cho anh không?”.
“Xem ra đúng là anh không bị thương nặng lắm đâu. Biết thế em cho anh tàn phế luôn”.
Ngô Diệc Hiên xoay người đè Diệp Hạ xuống giường: “Anh dám chắc em không làm được, cũng không nỡ”.
Diệp Hạ mỉm cười ngọt ngào nhìn anh: “Anh có muốn thử không?”.
Được rồi, anh vẫn là không đánh thẳng nổi cô. Ngô Diệc Hiên hôn nhẹ một cái lên môi Diệp Hạ rồi liền buông cô ra không chọc cô nữa nếu không hồ ly nhỏ xù lông lên thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, anh chịu không nổi đâu.
Đúng lúc Mạc Hạo và Tiểu Hy quay lại phòng bệnh, anh ấy đưa thuốc mà bác sĩ kê cho Diệp Hạ: “Việc giám sát cậu ta chắc là do em lo liệu chứ?”.
“Anh Diệc Hiên một tuần tới tạm thời sẽ ở chỗ của em, như vậy có ảnh hưởng gì tới công việc của anh ấy không ạ?”.
“Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em cứ yên tâm”.
“Vâng ạ”.
Diệp Hạ đi cùng xe với Ngô Diệc Hiên luôn vì ban nãy cô đi xe với Dương Dĩnh tới đây mà cô nàng đã quay lại tạp chí rồi. Cùng anh quay về biệt thự lấy đồ dùng cần thiết rồi Mạc Hạo hộ tống Ngô Diệc Hiên tới tận chung cư của cô mới yên tâm ra về.
Lúc đi, Mạc Hạo không quên nhắc nhở: “Đừng có tranh thủ bắt nạt con gái nhà người ta đó. Có việc gì thì gọi điện cho tôi, một tuần tới tôi sẽ đi tham gia hoạt động cùng Bích Nhã”.
Nghe Mạc Hạo nói vậy khiến Diệp Hạ không khỏi đỏ mặt. Cô có thể mặt không đỏ khi bị Ngô Diệc Hiên trêu chọc thậm chí là chọc lại anh nhưng mà bị người khác trêu thì vẫn có chút ngại ngùng.
“Anh nghĩ em là loại người gì chứ? Anh không tin tưởng em đến thế sao?”.
“Tin vào vẻ mặt chân thành đội lốt nham hiểm của cậu thì tôi đã sớm chết rồi”.
“Chúc mừng anh đã giác ngộ cách mạng. Tạm biệt, không tiễn”. Nói rồi, anh nắm tay Diệp Hạ trực tiếp xoay người rời đi, bỏ mặc người đại diện của mình ở đó.
Câu nói của Ngô Diệc Hiên đã thành công khiến Mạc Hạo đứng suy nghĩ cuộc đời, tại sao lúc trước anh lại lao đầu vào chỗ chết đi làm người đại diện cho cậu ta vậy nhỉ?