Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
******************
Cửa căn hộ của Diệp Hạ được mở ra, Shiba nghe thấy tiếng động liền chạy ra. Khi nhìn thấy Ngô Diệc Hiên ở đằng sau Diệp Hạ nó liền lao tới chỗ anh vẫy đuôi, cọ đầu vào chân anh trực tiếp bỏ qua chủ nhân của mình.
Shiba so với lúc mới được nhận nuôi nay đã lớn hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt vốn đã vui vẻ của nó nay còn vui hơn khiến Diệp Hạ rất muốn đánh đòn: “Shiba, mày là giống đực đấy. Tại sao lại có thể thích anh ấy như vậy cơ chứ?”.
Shiba ngồi ở chân Ngô Diệc Hiên trưng vẻ mặt vui vẻ, vô tội của mình cho Diệp Hạ nhìn khiến cô bật cười, lườm nó một cái rồi mang đồ của Ngô Diệc Hiên vào phòng dành cho khách.
Ngô Diệc Hiên ngồi xuống, vò đầu Shiba: “Lần sau có thấy tao đến cũng không cần vui mừng như vậy. Nếu không cô ấy mà tức giận thật thì chúng ta không gánh nổi “bão” đâu”.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên chính thức bắt đầu một tuần sống chung. Vì khu chung cư này đảm bảo an ninh rất tốt, người lạ không thể vào, hơn nữa Mạc Hạo đã xử lí vấn đề thợ săn ảnh nên Diệp Hạ hoàn toàn yên tâm khi đi cùng anh trong phạm vi của khu. Đầu tiên, cô lôi Ngô Diệc Hiên đi siêu thị ở khu chung cư để mua thức ăn dự trữ và một số đồ dùng hàng ngày. Sau đó quay trở lại căn hộ cùng nấu bữa tối.
Trước giờ đi ngủ, cả hai cùng ngồi ở phòng khách, Diệp Hạ ôm máy tính lướt web còn Ngô Diệc Hiên ngồi chơi cùng Shiba. Không khí này rất hài hòa cho người ta cảm giác đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi tránh xa công việc bận rộn, dành thời gian cho nhau của một đôi vợ, chồng.
Ngô Diệc Hiên véo mặt của Shiba: “Mày thích ăn bánh bao nên giờ mặt cũng giống cái bánh bao rồi này”.
Shiba dù bị người ta ghét bỏ nhưng vẫn trưng bộ mặt vui vẻ của bản thân ra khiến Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đều mỉm cười. Nó không hổ danh với cái tên chú chó có gương mặt cười mà, lúc nào mặt cũng trong trạng thái vui vẻ khiến người nhìn dù có buồn phiền đến đâu tâm trạng cũng có thể tốt trở lại.
Ngô Diệc Hiên cầm điện thoại giơ ra trước mặt Shiba: “Nhìn tao này Shiba”. Khi nó ngẩng đầu lên anh liền chụp ảnh nó.
Diệp Hạ đang lướt weibo thấy có thông báo Ngô Diệc Hiên cập nhập trạng thái mới liền vào xem. Bài đăng là ảnh chụp Shiba cùng dòng trạng thái “Vì ai đó quá lười nên không đặt tên cho nhóc, nhóc lại thích ăn bánh bao như vậy nên giờ anh gọi nhóc là Tiểu Bao, được không?”.
Bài viết mới đăng được mấy phút đã có mấy ngàn lượt like và bình luận. Diệp Hạ quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên: “Anh thấy bản thân lên hot search còn chưa đủ à? Anh có muốn lên đó ngồi thì cũng đừng lôi theo thú cưng của em lên đó chứ?”.
Càng nói cô càng muốn đánh người. Mới có mùng một tết, đi chùa đụng phải Ngô Diệc Hiên sau đó bị người ta chụp được thế là từ khóa “Ngô Diệc Hiên gia đình gặp mặt thông gia” liền ở vị trí thứ nhất hot search của weibo cả một ngày trời, không ai có thể đánh bại được.
“Ai bảo lưu lượng của anh quá cao cơ chứ. Việc này anh không khống chế được”.
Diệp Hạ cười nhạt một cái “Hờ hờ!” rồi trưng ra vẻ mặt anh cứ ngụy biện tiếp đi.
Nhưng mà điều anh nói hoàn toàn là sự thật. Anh dù thuộc phái thực lực nhưng vẫn là thần tượng. Độ phổ biến và lưu lượng của anh vô cùng cao, hầu như ai cũng biết đến do các sản phẩm âm nhạc thì đánh đến mọi đối tượng từ nữ tới nam, lại đóng phim truyền hình chính kịch mà đối tượng trung niên và người cao tuổi quan tâm đã khiến họ quen mặt nhớ tên.
Lực lượng fan của anh vô cùng lớn và vững chắc. Bình thường có thể không thấy mấy nhưng một khi anh xuất hiện thì hoàn toàn bùng nổ luôn, fan tích cực và fan ở ẩn đều xuất hiện đông đủ. Dữ liệu được đẩy một cách chóng mặt chỉ trong vòng một giờ con số phải lên tới hàng triệu. Tất cả những điều đó đã làm nên nhân khí cực cao, không ai có thể đánh bại của anh.
“Đã lâu rồi anh không xuất hiện thì cũng phải có chút chủ đề cho fan bàn tán chứ”.
“Anh với fan của mình đúng là thuộc hệ phật đấy, im lặng làm việc của mình”.
Ngô Diệc Hiên gật đầu tán thành: “Khi anh không có hoạt động và phim ảnh thì họ sẽ thường xuyên cùng nhau đi làm từ thiện, dùng một phần sức của mình giúp đỡ những người khó khăn dưới danh nghĩa của anh. Còn khi anh xuất hiện thì tiếp ứng hoạt động, đẩy số liệu và tuyên truyền giúp anh. Nội bộ fan được quản lí vô cùng tốt và chặt chẽ, họ cũng rất có ý thức nên không có cuộc chiến giữa fan các nhà mà có đi chăng nữa thì họ cũng chỉ viết một bình luận làm rõ vấn đề rồi im lặng. Thi thoảng sẽ có người thấy anh không vừa mắt mà đăng tin bôi xấu fan sẽ đồng loạt đăng một câu gì đó động viên anh mà nhờ vậy cũng đồng thời đẩy được tin bôi xấu kia xuống rồi cùng nhau thu thập chứng cứ bác bỏ”.
Diệp Hạ tiếp lời anh: “Em thấy mối quan hệ giữa anh và fan là người nhà. Động viên, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, cùng vui và tự hào về thành quả mà một trong hai đạt được”.
“Đúng vậy, nếu không có họ đã không có anh thành công và tỏa sáng trong giới giải trí như ngày hôm nay. Fan chính là lí do lớn vì sao anh không rời giới giải trí dù có cả một tập đoàn”.
“Có rất ít ngôi sao trân trọng fan của mình như vậy”.
“Thế nên cho thấy anh là một người trọng tình trọng nghĩa”.
“Anh tự luyến ít thôi”.
Hôm sau, Diệp Hạ rời giường lúc 7 giờ kém, cô buộc mái tóc rối lên một cách qua loa rồi mắt nhắm mắt mở đi tới phòng bếp. Lúc tới cửa thì đã thấy trên bàn ăn có một đĩa bánh pancake.
Đúng lúc này Ngô Diệc Hiên từ trong bếp đi ra trên tay bê tới một đĩa hoa quả đã cắt sẵn gồm chuối, dâu và một ít việt quất: “Em mau lại ăn sáng đi”.
Diệp Hạ ngồi xuống bàn nhìn đĩa bánh rồi hỏi: “Anh dậy sớm thế?”.
Ngô Diệc Hiên ngồi xuống vị trí đối diện: “Ừm, ngủ chưa quen chỗ nên dậy sớm đi thể dục. Lúc quay về thấy vẫn còn sớm, ngó nghiêng bếp thì thấy có nguyên liệu sẵn nên làm nó”.
Vừa nghe anh nói Diệp Hạ vừa cắt một miếng bánh bỏ vào miệng, đến lúc nhai hết cảm thấy mùi vị rất ngon liền tỉnh ngủ hẳn nghiêm chỉnh ngồi ăn sáng. “Tay nghề của anh rất tốt, tiếp tục phát huy nhưng nhớ chú ý bả vai bị thương của anh”.
“Đúng là đồ tham ăn. Anh còn tưởng em sẽ cảm động nữa chứ?”.
“Anh ở chỗ em cũng nên làm gì đó để trả phí, đúng không? Còn nữa, đừng mang tư duy của con gái bình thường áp dụng trên người em bởi vì em không phải bọn họ”.
Ăn xong bữa sáng, Ngô Diệc Hiên lấy cho Diệp Hạ một hộp sữa chua uống lợi khuẩn bắt cô phải uống để tốt cho hệ tiêu hóa. Anh muốn nhân cơ hội này điều chỉnh lại vấn đề ăn uống không khoa học của Diệp Hạ, một tuần vừa vặn để thay đổi và hình thành thói quen rồi.
Thay quần áo xong lúc Diệp Hạ ra tới cửa thấy Ngô Diệc Hiên cũng đã thay quần áo đứng ở cửa chờ cô: “Hôm nay em đi ôtô đi làm đi, tiện đường cho anh đi nhờ tới tập đoàn”.
“Hả? Làm gì?”.
“Biết anh đang rảnh rỗi Hạ Tuấn Lâm gọi điện bắt anh tới tập đoàn họp. Nể tình cậu ta dạo này bận rộn nên anh đành xuất hiện”.
“Ờm, vậy đi thôi em còn tới tòa soạn cho kịp giờ”.
Diệp Hạ lái xe đưa Ngô Diệc Hiên tới tập đoàn sau đó đi luôn tới tòa soạn. Buổi chiều anh sẽ tự đi về bằng xe ôtô của mình đang để ở tập đoàn nên cô không cần để lại xe cho anh đi.
Vừa mới bước chân tới cửa phòng phóng viên, một đám người đã vây lại hỏi thăm Diệp Hạ: “Em đi làm chưa được bao lâu mà đã mua được ôtô để đi rồi sao?”.
Không ngờ bị mọi người chú ý nên Diệp Hạ phải nghĩ một lát mới ra lí do, ậm ờ nói: “À… tiền lương tiết kiệm được cộng với giúp đỡ của ba, mẹ nên em mới mua được thôi. Xe của em cũng là xe do người quen không dùng nữa để lại cho với giá rẻ ấy mà”.
Hóng hớt xong đám người mới rời đi, Thiên Lăng và mọi người mới đi tới: “Đúng là phát huy tốt tinh thần của phóng viên, thích hóng hớt tin tức”.
“Tò mò là bản tính của con người, không cần để ý”.
An Ninh khoanh tay lại: “Em có nên mời mọi người bữa cơm rửa xe không nhỉ?”.
“Được thôi, lát nữa em mời mọi người bữa trưa. Địa điểm mọi người chọn”.
Nói là bắt cô mời cơm nhưng đám An Ninh chỉ chọn một quán ăn nhỏ giá cả phải chăng ở gần tòa soạn để ăn bữa trưa. Cô biết họ không đành lòng bắt cô bỏ ra quá nhiều tiền vì nghĩ rằng cô vừa mới mua xe ôtô nên chắc không còn nhiều tiền. Phần tình cảm này của họ đã khiến Diệp Hạ rất cảm động, cuộc đời của cô thật may mắn khi gặp được những người bạn này.
Hơn 7 giờ tối Diệp Hạ về tới căn hộ, hôm nay cô phải ở lại tăng ca nên mới về muộn như vậy. Bước chân vào căn hộ, thay vì như mọi khi chỉ có căn phòng tối đen, vắng lặng thì giờ lại có ánh đèn sáng và hương thơm thức ăn tỏa ra khiến Diệp Hạ cảm thấy rất ấm áp, mọi mệt mỏi đều vơi bớt đi. Sau một ngày bận rộn trở về nhà có người đang đợi là một điều rất hạnh phúc.
Thấy Diệp Hạ về muộn Ngô Diệc Hiên liền quan tâm hỏi: “Em tăng ca à?”.
Diệp Hạ đi tới, cô ném túi xách lên sô pha rồi ngồi xuống dựa vào vai anh, nhắm mắt lại: “Ừm, mệt chết đi được”.
Anh vòng tay ra sau ôm vai cô: “Mệt thì nghỉ một lát đi đã rồi ăn bữa tối”.
“Ừm. Đúng rồi, anh có quen Nhiếp ảnh gia Liễu Tống không? Em muốn tìm anh ta phỏng vấn nhưng anh ta đã từ chối”.
“Em quên Liễu Tống là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh cho anh rồi à. Anh sẽ nói với anh ta một tiếng về bài phỏng vấn của em”.
“Vậy nhờ cả vào anh”.
Sau đó Ngô Diệc Hiên có nói chuyện với Diệp Hạ nhưng chỉ thấy cô ậm ờ đáp rồi giọng càng nhỏ dần. Ngô Diệc Hiên thử gọi cô và đưa tay ra vẫy trước mặt nhưng không thấy có phản ứng chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của cô. Chắc là mệt quá mà ngủ mất rồi.
Ngồi yên khoảng 10 phút, chắc chắn là Diệp Hạ đã ngủ say anh liền bế cô lên đi tới phòng ngủ đặt xuống giường để cô ngủ cho thoải mái.
Ngô Diệc Hiên vừa đi ra khỏi phòng ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi xách của Diệp Hạ đổ chuông. Anh đi lại lấy điện thoại ra xem tên người gọi, định nghe máy giúp cô thì đã thấy cô xuất hiện ở phòng khách.
Nhận điện thoại từ tay Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ trả lời vài câu bằng tiếng Anh rồi cúp máy. Cô đưa tay lên nhìn giờ rồi nói với anh: “Em có cuộc họp qua mạng với bên Mỹ, anh ăn cơm trước đi, lát em sau”.
Diệp Hạ đi vào thư phòng để tiếp tục làm việc, đến hơn 10 giờ tối cũng vẫn chưa thấy cô quay ra nên Ngô Diệc Hiên đi vào xem thử thì đã thấy cô ngủ gật ở đó khiến anh nhìn mà đau lòng. Anh đi lại thấy máy tính của cô cũng đã ngắt kết nối, có lẽ họp xong quá mệt nên cô đã ngủ thiếp đi. Ngô Diệc Hiên lại nhẹ nhàng bế Diệp Hạ lên ôm cô tới phòng ngủ.