Cỏ Ba Lá

Chương 6: Chương 6


trước sau

Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
****************
Công việc ngày đầu là đi quay quảng cáo cho dòng sản phẩm mới Gucci, Ngô Diệc Hiên hiện đang là người đại diện toàn cầu của hãng. Đây chính là lí do anh đi Tam Á lần này. Mà lí do anh nhận lời mời làm phóng sự của tạp chí cũng vì Gucci thúc đẩy bởi nhờ việc này hãng không mất tiền đã được quảng cáo miễn phí trên tạp chí thời trang hàng đầu, có lượng tiêu thụ cao.

Bước xuống xe fan hâm mộ đã ùn ùn kéo tới mặc dù số lượng người khá đông nhưng bọn họ vô cùng có trật tự, không chen lấn xô đẩy tạo ra một khoảng nhất định để đảm bảo an toàn cho Ngô Diệc Hiên. Nhìn cảnh tượng như vậy Diệp Hạ không khỏi cảm thán, fan hâm mộ của Ngô Diệc Hiên hâm mộ rất có lý trí cư xử và hành động vô cùng đúng mực. Kỳ Soái và Dật Kiệt làm vệ sĩ cho Ngô Diệc Hiên mà rất an nhàn.

Vào trong studio mọi người trong đoàn ai nấy đều tản đi bận rộn với công việc của mình cùng lúc đó thì Diệp Hạ đứng ở bên theo dõi tất cả hoạt động rồi ghi chép lại và chụp ảnh.

Buổi trưa ăn cơm cùng mọi người Diệp Hạ cũng phải chụp ảnh lại làm tài liệu cho phóng sự để mọi người có thể hiểu về Ngô Diệc Hiên một cách trực quan nhất. Tuy hơi phiền đến mọi người nhưng họ đều vô cùng phối hợp với Diệp Hạ.

Nhìn Diệp Hạ đang loay hoay xem lại ảnh chụp Ngô Diệc Hiên lên tiếng nhắc nhở, giọng nói lộ rõ sự quan tâm mà chính anh cũng không nhận ra: “Cô chụp xong rồi thì ăn cơm đi đã, để nguội rồi mất ngon lại không tốt cho dạ dày. Lát hãy xem ảnh, chất lượng không tốt vẫn có thể chụp lại vào lần sau”.

“Ừm”. Diệp Hạ vừa cất máy ảnh vừa đáp lại sau đó chạy tới ăn cơm.

Do công việc kết thúc khá sớm nên mọi người trong đoàn rủ nhau tổ chức một bữa tiệc nướng ở bờ biển tại resort. Tất cả cùng quây quần ngồi với nhau ăn uống, thoải mái trò chuyện, không khí thật vui vẻ.

Diệp Hạ mang đĩa thịt nướng lại bàn cho mọi người, thấy có chỗ trống nên cô hỏi: “Anh Kỳ Soái chạy đi đâu rồi ạ?”.

Tiểu Bạch đang bận rộn chiến đấu với đĩa thịt ngẩng đầu lên trả lời: “Cậu ta đang ở đằng kia nghe điện thoại”.

Qua một lúc mới thấy Kỳ Soái quay lại nhưng tất cả đều nhận ra tâm trạng của anh ta không ổn. Mạc Hạo liền hỏi: “Nghe xong điện thoại có vẻ tâm trạng của cậu không tốt?”.

Kỳ Soái ngồi xuống mở một lon bia ra uống: “Mẹ em gọi điện nói sức khỏe của bố em không tốt, hy vọng em có thể về nhà một chuyến”.

“Cậu đúng là nên về nhà, cũng khá lâu rồi cậu chưa về”.

“Công việc ở đây chưa kết thúc”.

Diêp Hạ cũng lên tiếng khuyên: “Em cảm thấy khi thích hợp thì nên về nhà đừng tham công tiếc việc. Nên dành nhiều thời gian bên bố, mẹ đừng để đến khi không còn cơ hội nữa có hối hận cũng không kịp đâu”.

Ngô Diệc Hiên yên lặng từ nãy tới giờ lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy cậu nên thu xếp về nhà một chuyến đi. Công việc ở đây vẫn còn có Dật Kiệt”.

Kỳ Soái: “Cảm ơn anh”.

Mọi người nghe Ngô Diệc Hiên nói đều kêu than ai oán: “Lão đại, anh cũng quá bất công rồi đó. Chúng tôi cũng bận khá lâu rồi chưa về nhà, tại sao anh lại không cho nghỉ phép cơ chứ”.

Ngô Diệc Hiên khoanh tay, lại dựa vào ghế rồi thảnh thơi lên tiếng công kích mọi người: “Xin hỏi các vị ngồi đây, có ai là nhà ở xa ngoài Kỳ Soái? Các vị sợ về nhà nghe phụ huynh thuyết giáo thì cứ nhận, lại còn đổ lỗi cho tôi bóc lột sức lao động. Một năm ngoài theo tôi tour concert và sự kiện, các vị đây đều là ở tập đoàn làm sếp chỉ đạo nhân viên, đâu có bận rộn gì”.

Tất cả mọi người bị nói trúng tim đen đều cùng nhau cười gượng để che dấu làm không khí vừa có phần trùng xuống vui vẻ lên rất nhiều.

Diệp Hạ đi dạo ngắm cảnh biển lúc về đêm. Do phải di chuyển và đứng gần như cả ngày nên đi một lát cảm giác đau nhói từ bàn chân truyền tới khiến Diệp Hạ không do dự mà tháo đôi giày cao 5cm ra, xách trên tay, đi chân trần trên cát, cảm giác thật dễ chịu.

Đi được một đoạn cô dừng lại ngồi xuống bãi cát ngắm biển. Đứng trước biển cả rộng lớn không biết đâu là tận cùng khiến con người thật nhỏ bé.

Gió biển thổi vào làn váy cùng với thời tiết se lạnh ban đêm khiến Diệp Hạ hơi rùng mình. Cô đưa tay lên xoa cánh tay cho bớt lạnh. Một bóng hình có lẽ cũng đã quen thuộc tiến về phía Diệp Hạ, nhẹ nhàng, ấm áp. Ngô Diệc Hiên cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Diệp Hạ.

Bất chợt được bao bọc trong chiếc áo khoác thơm mùi hương lavender khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng cũng không khỏi giật mình, vội quay người lại nhìn. Thấy người tới là ai, cô khẽ lên tiếng: “Cảm ơn anh”.

Ngô Diệc Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, trầm ấm hỏi: “Cô có tâm sự? Nếu không ngại, tôi sẵn sàng lắng nghe”.

Ban nãy, sau khi nhắc đến việc về thăm bố, mẹ của mọi người anh thấy vẻ mặt của Diệp Hạ không được tốt lắm. Dù sau đó cô có cười nói với mọi người nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô đang xuống dốc. Một lúc sau, bữa tiệc mới được phân nữa đã thấy cô lặng lẽ rời đi, đi tới phía bờ biển dạo bộ thì anh càng khẳng định chắc chắn, vậy nên đã đi theo cô.

Diệp Hạ nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ bố, mẹ”.

Lời nói ra không khỏi khiến Diệp Hạ hơi giật mình. Cô chính là kiểu người không bao giờ bộc lộ cảm xúc của bản thân với người khác nhưng không hiểu sao cô lại nói ra cảm giác trong lòng mình với Ngô Diệc Hiên. Có lẽ qua một đoạn thời gian tiếp xúc, anh cho cô cảm giác ấm áp, an toàn và đáng tin tưởng nên mới vậy.

Nghe ra được sự đau buồn trong lời nói của Diệp Hạ cùng với bộ dạng có phần yếu đuối khó lộ của cô khiến Ngô Diệc Hiên cảm thấy đau lòng, rất muốn trở thành chỗ dựa của cô. Mặc dù muốn ôm cô vào lòng an ủi nhưng anh vẫn khống chế tốt cảm xúc của mình tránh cho cô cảm thấy không thoải mái.

Anh dịu dàng an ủi: “Sau chuyến công tác cô có thể về thăm họ”.

Diệp Hạ hít sâu để điều chỉnh tâm trạng, trả lời anh: “Tôi cũng rất muốn như thế”.

Yên lặng ngồi một lát, Ngô Diệc Hiên lên tiếng: “Có thể đi dạo với tôi một lát không?”.

Ngồi yên lặng nhìn biển mênh mông vô tận khiến cho tâm trạng càng tệ, chi bằng đi dạo một lát, ngắm cảnh xung quanh lại còn tốt cho hệ tiêu hóa, vậy nên Diệp Hạ đáp: “Cũng được”.

Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên cùng nhau sánh vai dạo bộ dọc bờ biển. Bầu trời đêm nay rất nhiều sao, những vì sao dày đặc trên nền trời đen sáng lấp lánh như những viên pha lê. Vầng trăng giống chiếc thuyền trôi bồng bềnh trên dòng sông ngân hà. Xa xa ngoài khơi những ánh đèn ẩn hiện tạo nên một không gian vô cùng kì ảo. Khung cảnh này thật đẹp làm sao.

Có lẽ nhờ đi dạo hoặc cũng có thể do người bên cạnh tâm trạng của Diệp Hạ đã tốt lên rất nhiều. Cô kiếm chủ đề nói chuyện, hỏi ra nghi vấn của mình: “Có thể hỏi anh một chuyện được không?”.

Ngô Diệc Hiên thuận theo mà đùa vui, anh muốn thông qua nó khiến Diệp Hạ vui vẻ trở lại: “Cô muốn hỏi điều gì, chắc không phải định điều tra đời tư của tôi đó chứ?”.

Nghe vậy Diệp Hạ liền xù lông: “Tôi là phóng viên, có đạo đức nghề nghiệp. Không phải đám báo lá cải hay paparazzi bịa đặt dựng chuyện để kiếm tiền”.

Trông bộ dạng mèo nhỏ xù lông của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên không khỏi khẽ nhếch môi cười. Anh dịu giọng làm hòa: “Cô muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi sẽ tận lực trả lời”.

Tính cách trẻ con của Diệp Hạ nổi lên, cô giận dỗi nói: “Không hỏi nữa. Nhỡ mai thông tin gì đó của anh bị lộ anh lại đổ cho tôi”.

Bình thường, tính tình của Diệp Hạ rất tốt với người xung quanh và đặc biệt lạnh lùng, lí trí trong công việc nhưng lúc ở cạnh Ngô Diệc Hiên mọi tính cách thật của cô đều bộc lộ rõ.

Diệp Hạ lúc này đặc biệt đáng yêu khiến Ngô Diệc Hiên không cầm lòng được mà đưa tay ra xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng tức giận. Tôi chỉ đùa thôi, nếu cô có muốn điều tra đời tư của tôi đem đi bán tôi cũng không ngại đâu”.

Hành động bất chợt của Ngô Diệc Hiên làm Diệp Hạ hơi giật mình sau đó là ngại ngùng đỏ mặt. Nhưng cô không muốn tránh khỏi hành động này mà còn cảm thấy vui vẻ, không còn tức giận nữa.

Sau cái xoa đầu của Ngô Diệc Hiên không khí rơi vào im lặng, cả hai đều không lên tiếng, Diệp Hạ cũng không hỏi vấn đề mà cô muốn biết nữa. Hai người cùng đi dạo thêm một đoạn nữa rồi cũng quay về. Cả hai cùng mất tích khá lâu sẽ khiến mọi người nghĩ nhiều.

Trong phòng, Diệp Hạ ngẩn người ngồi ôm tách latte. Cô đang nghĩ về cái xoa đầu của Ngô Diệc Hiên. Tại sao anh lại làm vậy? Anh có ý gì? Chắc không phải là thích cô đó chứ? Hành động đó khá thân mật.

Đang trong mớ suy nghĩ bòng bong thì tiếng báo có email vang lên kéo Diệp Hạ về hiện thực. Cô mở ra xem thì ra đó là báo cáo lợi nhuận của tạp chí đạt được trong tháng vừa rồi, yêu cầu tuyển dụng phóng viên, tất cả đều được gửi từ Dương Dĩnh.

Xem xong Diệp Hạ nhắn tin qua QQ cho Dương Dĩnh: “Tớ xem xong rồi, yêu cầu tuyển dụng được rồi nhưng mà cần ưu tiên người đã có kinh nghiệm, như vậy có thể bớt thời gian cho họ làm quen với công việc của tạp chí”.

“Tớ sẽ thêm vào. Báo cáo luôn là mọi việc ở tòa soạn vẫn diễn ra bình thường không có gì nổi bật cả để cậu khỏi phải hỏi nhiều. Báo cáo tháng tớ đã viết và gửi đi rồi”.

“Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục phát huy, ta sẽ không quên đâu. Đợi xong vụ này khi về bổn đại nhân sẽ đãi ngươi một chầu ra trò”.

“Đạ tạ ngài, kiếm được phần thưởng của ngài thật không dễ dàng gì mà”. Kèm theo dòng tin nhắn là một icon rưng rưng sắp khóc. Sau đó lại một tin nhắn nữa “Công việc của ổn chứ?”.

“Mọi thứ đều ổn”.

“À, tí thì quên mất, Dật Phàm nói là không gửi mail cho cậu được chắc là sai địa chỉ nên có nhờ tớ gửi cho cậu một số tài liệu, Chủ tịch muốn cậu xem sau đó thì cho ngài ấy ý kiến”. Một tệp tin được gửi đến. “Thế nhé, đến giờ tớ gọi điện kiểm tra Trác Dật Phàm rồi”.

Mở tệp tài liệu ra xem, trong đó phải có đến gần 100 trang làm Diệp Hạ nhìn thấy đã nản rồi. Cô dứt khoát tắt máy tính leo lên giường đi ngủ, đống việc này tính sau, đằng nào Chủ tịch cũng có nói là bao giờ phải trả lời đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!