có công mài sắt có ngày bắt được nhỏ tiểu tam

Chương 11: Có Công Mài Sắt Có Ngày Bắt Được Nhỏ Tiểu Tam


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, văn phòng HOPE đã vắng tanh. Cố Cảnh Nhiên vẫn ngồi trước máy tính, ánh đèn mờ hắt ra từ màn hình, gương mặt mệt mỏi nhưng quyết tâm không hề giảm.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau.

“Tống Diệc Thâm.” Cô ngẩng đầu, mắt nhìn anh với chút mỏi mệt.

Anh cầm trong tay hai cốc trà nóng, tiến lại gần, đặt một cốc trước mặt cô.

“Uống đi, đừng để mất sức.”

Cô cười khẽ, tay đón lấy cốc trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.

“Anh đã ở đây lâu chưa?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn mọi khi.

“Đủ lâu để thấy em làm việc không nghỉ suốt ngày. Đó không phải là cách sống cho người đã trải qua nhiều tổn thương.” Anh nói.

Cố Cảnh Nhiên thở dài, ngước nhìn trần nhà.

“Em vẫn nhớ anh, nhớ những ngày yên bình khi còn là sinh viên. Khi ấy, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều…”

Anh nhìn cô, đôi mắt dịu dàng:

“Giờ thì khác rồi. Nhưng em không cần một chỗ dựa. Em là người tự tạo nên sức mạnh cho mình.”

Cô gật đầu, rồi chậm rãi kể về cảm giác bị phản bội, bị cô lập, và những ngày cô gần như muốn bỏ cuộc.

Anh lắng nghe, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.

“Em không cô đơn đâu, dù thế giới có quay lưng với em. Anh sẽ luôn ở đây, không phải để che chở, mà để đi cùng em, bước từng bước trên con đường này.”

Nói rồi, anh đặt tay lên bàn, lòng chân thành không giấu nổi.

Cố Cảnh Nhiên nhìn anh, đôi mắt dần sáng lên.

“Cảm ơn anh, Tống Diệc Thâm. Có anh bên cạnh, em cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ.”

Hai người im lặng một lúc, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nhẹ trong phòng.

Cô tựa đầu vào vai anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, tìm thấy sự an yên thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×