Sương sớm phủ mờ thành Bắc, từng viên gạch vẫn còn sẫm màu máu và bùn đất từ trận chiến trước. Khói lửa bốc lên từ các ngôi nhà cháy, ánh sáng lóe lên từng chập, phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Lâm Tư Vũ.
Chàng đứng trên bức tường cao, tay siết chặt chuôi kiếm, mắt dõi theo từng chuyển động của quân phản loạn.
“Nếu không dập tắt chúng ngay, thành Bắc sẽ mất trong hôm nay,” — chàng thầm nghĩ, giọng nói trong lòng lạnh lùng nhưng quyết đoán.
Liễu Tâm Nghi chạy khắp nơi, cứu những người bị thương, mắt tinh nhanh nhận ra mối nguy hiểm từ các góc thành:
“Một khoảnh khắc chậm trễ, mạng người sẽ mất. Ta không được phép do dự,” — nàng thầm nghĩ, tim dồn dập.
Đột nhiên, một nhóm phản loạn tấn công từ phía Tây, hò hét vang dội. Lâm Tư Vũ lập tức điều quân phản công, ra lệnh:
“Phòng thủ phía Tây! Ai tiến vào sẽ bị chém!”
Liễu Tâm Nghi không ngần ngại, lao vào cứu dân, đồng thời phối hợp với Lâm Tư Vũ để kìm chân địch. Một tên lính phản loạn xông tới chém gần nàng, chàng lao tới chặn kịp thời, ánh mắt lóe lên một tia quan tâm:
“Cẩn thận!”
Khoảnh khắc sinh tử ấy, tình cảm giữa họ không lời nào diễn tả, chỉ còn ánh mắt, cử chỉ và nhịp tim đồng điệu.
Họ nhận ra rằng, trong chiến loạn, tình yêu và lòng trung nghĩa trở thành sức mạnh bảo vệ lẫn nhau.
Trận chiến tiếp tục khốc liệt, tiếng gươm chạm nhau, tiếng la hét, tiếng trống chiến vang dội khắp thành. Lâm Tư Vũ và Liễu Tâm Nghi phối hợp như đã quen từ lâu: chàng bảo vệ, nàng cứu người.
“Cô ấy… không chỉ kiên cường mà còn thông minh tuyệt vời,” — Lâm Tư Vũ thầm nghĩ.
Chiều xuống, khi thành Bắc tạm yên, Lâm Tư Vũ trở về phủ tướng quân, nơi các quan lại trung thành đang họp bàn tình hình.
Một bức thư mật được đưa đến, tiết lộ những âm mưu phản bội sâu hơn trong triều:
“Một số quan lại đã liên kết với phản loạn, muốn lợi dụng chiến loạn để đoạt quyền lực và lật đổ triều đình.”
Lâm Tư Vũ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh:
“Âm mưu phức tạp… phải xử lý khéo léo nếu không muốn mất nhiều sinh mạng.”
Liễu Tâm Nghi đứng bên cạnh, thầm nghĩ:
“Nếu không nhanh chóng dò xét và hành động, kẻ thù sẽ lợi dụng sơ hở, hủy diệt thành Bắc và cả tướng quân.”
Chàng quay sang nàng, ánh mắt tràn đầy tin tưởng:
“Cô… không chỉ dũng cảm, mà còn sáng suốt. Ta cần cô sát cánh trong mọi tình huống, không chỉ trên chiến trường mà cả trong triều đình.”
Hai người cùng nhau phân tích bản đồ, lập kế hoạch chống phản loạn bên ngoài và tìm bằng chứng chống lại kẻ phản bội trong triều.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ trao nhau, không lời nào diễn tả hết lòng tin, quyết tâm và tình cảm đang nảy nở mạnh mẽ.
Bóng tối buông xuống, khói lửa còn vương trên thành, nhắc nhở họ rằng: mối tình vừa chớm nở này sẽ phải đối mặt với thử thách dữ dội hơn bao giờ hết, nơi không chỉ sinh tử chiến trận mà còn âm mưu và phản bội đe dọa từng bước đi.
Lâm Tư Vũ thầm nhủ: “Dù bão lửa và âm mưu có dày đặc, ta sẽ bảo vệ nàng bằng chính sinh mạng mình.”
Liễu Tâm Nghi cũng thầm nghĩ: “Dẫu nguy hiểm rình rập, ta sẽ sát cánh bên chàng, không rời bước.”
Họ nhìn nhau giữa khói lửa và bóng tối, nhận ra rằng tình yêu và lòng trung nghĩa chính là sức mạnh giúp họ tồn tại và chiến đấu, mở ra chuỗi ngày gian truân phía trước.