Sương sớm phủ mờ thành Bắc, từng viên gạch vẫn còn sẫm máu từ trận chiến đêm qua. Khói lửa bốc lên từ những ngôi nhà cháy, trộn với mùi đất ẩm và máu khiến bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở. Tiếng trống chiến vang vọng khắp thành như nhịp tim dồn dập của một sinh mệnh đang nguy nan.
Lâm Tư Vũ đứng trên bức tường thành cao, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt dõi theo từng bước tiến của quân phản loạn. Ánh sáng sớm chiếu lên áo giáp bạc lấp lánh, phản chiếu từng tia sáng mờ ảo qua lớp khói. Trong lòng chàng, từng nhịp tim dường như đập hòa cùng tiếng trống chiến: mỗi giây trôi qua đều quý giá.
“Họ sẽ không bỏ lỡ bất cứ sơ hở nào. Một giây chần chừ thôi cũng đủ để hàng trăm mạng sống tiêu tan,” — chàng thầm nghĩ, giọng lạnh lùng nhưng quyết đoán.
Bên cạnh chàng, Liễu Tâm Nghi chạy qua các lối hẹp, tay liên tục băng bó cho những người bị thương, mắt tinh anh dò xét từng chuyển động của địch. Nàng lướt qua các ngõ ngách, tránh những đống gạch vụn và khói lửa, vừa giúp dân chạy đến nơi an toàn, vừa theo sát từng động tĩnh của Lâm Tư Vũ.
“Một khoảnh khắc chậm trễ thôi cũng đủ khiến mạng người bị mất. Ta không được phép do dự,” — nàng thầm nghĩ, nhịp tim dồn dập theo từng tiếng gươm va chạm.
Bất ngờ, từ phía Đông, một nhóm phản loạn lao vào, cờ hiệu đen tung bay trong gió, tiếng hò hét vang dội như bão tố. Lâm Tư Vũ hô lệnh:
“Phòng thủ phía Đông! Ai tiến vào sẽ bị chém!”
Liễu Tâm Nghi lập tức lao vào cứu dân, ánh mắt dõi theo chàng, trái tim nàng dường như đồng điệu với nhịp tim của chàng. Một tên phản loạn xông tới chém gần nàng, Lâm Tư Vũ lao tới kịp thời, chặn đòn bằng thanh kiếm sắc bén.
“Cẩn thận!” — chàng hét, ánh mắt lóe lên tia quan tâm, tim dường như dừng một nhịp.
Khoảnh khắc sinh tử ấy, tình cảm giữa họ không lời nào diễn tả, chỉ còn ánh mắt, cử chỉ và nhịp tim hòa nhịp. Họ nhận ra: trong chiến loạn, tình yêu và lòng trung nghĩa trở thành sức mạnh bảo vệ lẫn nhau.
Trận chiến trở nên khốc liệt hơn, tiếng gươm va nhau, tiếng la hét vang dội khắp thành, khói bụi và mùi máu làm mọi giác quan căng thẳng đến cực điểm. Lâm Tư Vũ chém loạt đòn chính xác, từng bước giữ vững tuyến phòng thủ, trong khi Liễu Tâm Nghi dìu dân chạy đến nơi an toàn, phối hợp như đã quen từ lâu.
“Cô ấy… không chỉ kiên cường, mà còn thông minh tuyệt vời,” — Lâm Tư Vũ thầm nghĩ, ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Liễu Tâm Nghi cảm nhận ánh mắt chàng, tim nàng vừa run vừa yên tâm. Nàng biết, trong giây phút sinh tử, họ đã không còn chỉ là đồng minh, mà trái tim đã trao nhau một lời hứa: sống chết có nhau.
Một đợt tấn công mới bất ngờ từ phía Nam khiến tuyến phòng thủ bắt đầu lung lay. Lâm Tư Vũ hô lên:
“Chia lực lượng! Bảo vệ dân trước, hạ gục quân địch sau! Ai rời vị trí sẽ bị xử lý!”
Liễu Tâm Nghi dẫn nhóm dân quân nhỏ lao vào cứu thương, ánh mắt luôn dõi theo chàng. Từng tiếng gươm chạm nhau, từng tiếng la hét vang dội, họ vẫn phối hợp nhịp nhàng, bảo vệ mạng sống người dân và binh sĩ. Khoảnh khắc sinh tử ấy càng làm tình cảm họ thêm gắn kết.
“Nếu bão lửa này kéo dài, không biết chúng ta còn sống sót hay không… nhưng ít nhất, ta muốn ở bên chàng,” — nàng thầm nhủ.
Trong lúc nghỉ tạm trên bức tường, hai người nhận ra rằng sinh tử đã trở thành sợi dây gắn kết trái tim, biến tình cảm chớm nở thành một mối quan hệ bền chặt không thể tách rời.
Chiều xuống, thành Bắc tạm yên nhưng không khí lại nặng nề bởi bóng tối và nguy cơ tiềm ẩn. Lâm Tư Vũ trở về phủ tướng quân, nơi các quan lại trung thành đang chờ báo cáo tình hình. Một bức thư mật được đưa đến, tiết lộ âm mưu sâu sắc:
“Một số quan lại đã liên kết với phản loạn, lợi dụng chiến loạn để đoạt quyền lực, phá hủy triều đình và lợi dụng thành Bắc làm bàn đạp.”
Ánh mắt Lâm Tư Vũ trở nên sắc lạnh, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.
“Âm mưu phức tạp hơn dự đoán… nếu không cẩn trọng, không chỉ thành Bắc mà cả ta cũng sẽ rơi vào bẫy.”
Liễu Tâm Nghi đứng bên cạnh, nhìn bản đồ và các báo cáo, giọng nói trầm ổn:
“Nếu không chia lực lượng và dò xét từng bước, kẻ thù sẽ lợi dụng sơ hở, phá hủy mọi kế hoạch và gây thương vong lớn.”
Lâm Tư Vũ nhìn nàng, ánh mắt vừa tin tưởng vừa trân trọng:
“Cô… không chỉ dũng cảm mà còn sáng suốt. Ta cần cô sát cánh trong mọi tình huống, không chỉ trên chiến trường mà còn trong triều đình.”
Hai người bắt đầu phân tích tình hình, lập kế hoạch chi tiết: chia quân, bảo vệ dân, theo dõi các quan lại khả nghi. Mỗi hành động, mỗi ánh mắt trao nhau đều chứa đựng sự tin tưởng và tình cảm ngày càng sâu sắc.
Bóng tối buông xuống, khói lửa còn vương trên thành, nhắc nhở họ rằng: mối tình vừa chớm nở này sẽ phải đối mặt với thử thách dữ dội nhất từ trước đến nay, nơi không chỉ sinh tử chiến trận mà còn âm mưu và phản bội rình rập từng bước đi.
Lâm Tư Vũ thầm nhủ:
“Dù bão lửa và âm mưu dày đặc, ta sẽ bảo vệ nàng bằng chính sinh mạng mình.”
Liễu Tâm Nghi cũng thầm nhủ:
“Dẫu nguy hiểm rình rập, trái tim ta sẽ sát cánh bên chàng, không rời bước.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh lửa, bóng tối và tiếng la hét, tình yêu và lòng trung nghĩa của họ trở thành sức mạnh, giúp họ đứng vững trước sinh tử và âm mưu.
Định mệnh đã gắn họ lại, và từ đây, mọi thử thách, hy sinh và bi kịch sẽ chỉ làm tình cảm họ thêm sâu sắc, mạnh mẽ, không gì có thể tách rời.