Mộc Nhiên Nhiên năm nay đã tròn bảy tuổi. Cô có dáng người tròn tròn, nước da trắng mịn màng, đôi mắt tròn xoe long lanh đen láy. Nhìn cô tựa như một quả cầu nhỏ, rất đáng yêu. Cô hiện tại đang chơi đồ hàng cùng lũ trẻ trong xóm.
- " Ai da Tiểu Thiên cái này là của em a~". Một giọng nói trong trẻo vang lên .
-" Nhiên Nhiên ngốc, chẳng phải lúc nãy anh nói cái này là của anh hay sao? ". Đứa bé trai bên cạnh mắng yêu.
Mộc Nhiên Nhiên nghe vậy thì xụ mặt xuống, hai má vì giận dỗi mà ửng hồng. Cô chu chu môi lí sự :
-" Sao em hông nhớ gì hết trơn ".
Lưu Hoàng Thiên nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cô thì phì cười. Anh nhịn không được lấy hai tay bẹo má cô.
-" A.... Au. Sao anh bẹo má em". Mộc Nhiên Nhiên một bên ôm má một bên trách móc Hoàng Thiên.
Lưu Hoàng Thiên nhẹ cười, anh cưng chiều nhìn cô rồi lấy tay xoa xoa tóc cô.
Mộc Nhiên Nhiên như nhớ ra một cái gì đó. Cô vội nói :
-" Tiểu Thiên! Bà em đang ốm, em phải về nhà đây tạm biệt anh nha! "
Lưu Hoàng Thiên nghe cô nói vậy thì nhoẻ miệng cười, anh vẫy vẫy tay chào cô:
-" Về nhà cẩn thận đó Nhiên Nhiên "
Mộc Nhiên Nhiên giơ bàn tay tròn tròn, trắng trẻo của mình chào anh rồi tung tăng chạy về nhà.
~~~~~~~~~~~~Tại nhà cô~~~~~~~~~~~~
-" Bà ơi Nhiên Nhiên về rồi đây"
-" Bà ơi bà sao vậy bà ơi !!!".
Mộc Nhiên Nhiên vừa về đến nhà đã thấy gương mặt bà tái nhợt, bà thấy cô thì ho khan:
-" Khụ.... Khụ... "
Nhiên Nhiên nước mắt đầm đìa vỗ lưng cho bà :
-" Bà ơi bà có sao không? ".
Bà Lệ Hoa cố gượng dậy vươn đôi tay gầy guộc xoa đầu Nhiên Nhiên, bà cất giọng khe khẽ :
-" Nhiên Nhiên của bà. Bà không thể ở cạnh chăm sóc cho cháu được nữa rồi . Sau này cháu phải tự chăm sóc mình cho tốt. Có như vậy thì bà mới yên tâm được. Khụ..... Khụ..... Uuuu".
Mộc Nhiên Nhiên khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt thuần khiết của cô. Cô ôm lấy bà thật chặt :
-"Bà đừng bỏ cháu một mình mà. Hức... Cháu chỉ cần bà thôi hức.... bà đừng đi đâu hức... ".
Bà Lệ Hoa nhìn Mộc Nhiên Nhiên âu yếm, nói khẽ :
-" Cháu hứa với bà là phải sống thật tốt nghe chưa. Khụ..... Khụ..... Đừng phụ lòng bà khụ...... ".
Nhiên Nhiên nhìn bà đau lòng, cô gật đầu :
-" Cháu hứa hức..... Bà đừng bỏ... cháu... hức... ".
Nhận được câu trả lời của cô bà cười mãn nguyện nhắm mắt .
Mộc Nhiên Nhiên thấy bà không động đậy giật mình hét lên :
-" KHÔNG..... BÀ KHÔNG ĐƯỢC ĐI... BÀ ƠI... HỨC..... BÀ ĐỪNG BỎ CHÁU ".
Cô lay lay tay bà, ôm bà thật chặt . Từng giọt lệ trong suốt rơi xuống hòa với tiếng khóc tan thương . Phải chăng ông trời đã quá bất công với cô? Tại sao ông cho phép cô chào đời nhưng lại lấy đi sự hạnh phúc của cô? Cha mẹ ! Người sinh cô ra nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặt cô, để cô phải bơ vơ giữa biển người . Cô chỉ có bà là người thân duy nhất. Ở cạnh bà 5 năm, cô chưa một lần chịu khổ. Bà lúc nào cũng lo lắng cho cô, yêu thương cô như cháu ruột. Tưởng chừng đây là bến bờ hạnh phúc. Nào ngờ..... ông trời lại nhẫn tâm lấy đi người bà mà cô yêu thương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mưa... Mưa đang rơi......
Mộc Nhiên Nhiên đau lòng bước từng bước lặng lẽ. Cô không biết rồi mình sẽ ra sao. Bà mất rồi. Ai sẽ yêu thương cô, lo lắng cho cô nữa đây. Mệt mỏi. Đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi cảm thấy rất mệt mỏi. Và....... nó ngất giữa trời mưa.....