Nhiên Nhiên lấy tay bịt miệng Khả Hân lại :
-" Cậu nhỏ tiếng thôi, người ta sẽ nghe thấy đó ".
-" Chỉ là..... mình hơi ngạc nhiên tôi ".
-" Mà hôm nay học sử đúng không ?". Nhiên Nhiên đánh trống lảng.
-" Ừm đúng rồi, nhắc mới nhớ MÌNH CHƯA HỌC BÀI ".
-" Mình cũng vậy, ahuhu nhanh học bài đi , không là không kịp đâu ".
--------TÙNG....TÙNG..... TÙNG-----------
-" Tiếng trống trường vang lên khiến mọi người về đúng chỗ của mình. Hôm nay tiết đầu là tiết sử nên không khí có phần căng thẳng. Mấy anh chị lớp trên nói rằng thầy giáo sử của Nhiên Nhiên là một người cực kỳ khó tính.
------------------------------------------------------------
Tiếng bước chân càng ngày rõ rệt, mọi người ai ai cũng ngồi im. Thầy Hàn bước vào lớp, tay đẩy gọng kính.
Giản Thiếu Phàm đứng dậy hô :
-" Cả lớp! Nghiêm! ".
Sau tiếng hô, mọi người cùng đứng dậy. Thầy nhìn quanh lớp một hồi rồi hắng giọng :
-" Các em! Ngồi ".
-" Hôm nay có trả bài đúng không? ". Thầy hỏi.
Cả lớp ai cũng đổ mồ hôi hột, Giản Thiếu Phàm trả lời :
-" Vâng ạ ".
-" Vậy thầy gọi tên em nào thì em đó lên trả bài ".
Nghe xong câu nói của thầy, ai cũng tái mặt. Thầy Hàn nhìn danh sách lớp, mắt nheo lại, tay đẩy gọng kính :
-" À..... thầy mời..... em ......em.....
Thời gian lúc đó như ngưng lại. Ai cũng hồi hộp, nhịp tim đánh liên hồi chăm chú nghe câu nói của thầy.
-" Mộc Nhiên Nhiên ".
Nghe thầy gọi tên cô, cả lớp ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn Nhiên Nhiên thì......
-" Hả ? Mình.....mình sao?". Cô hốt hoảng.
Giản Thiếu Phàm ngồi bên cạnh gật đầu, đáy mắt tỏ ra lo lắng.
Nhiên Nhiên miệng méo xệch. "Mình còn chưa học bài mà ahuhu". Cô lẩm bẩm.
Cô e dè bước lên bục giảng, khoanh tay lại.
-" Được rồi, em nêu cho tôi về quá trình hình thành nước ta ".
-" Ơ.... dạ....... cái đó ......". Nhiên Nhiên lắp bắp, đầu cuối xuống đất.
Thầy Hàn nhìn cô :
-" Em chưa học bài đúng không? ".
-" Em.... em.....
-" Thầy ơi, hôm qua Nhiên Nhiên nghỉ tiết của thầy nên không biết trước là có học bài ạ ". Giản Thiếu Phàm đứng lên nói.
Nghe câu nói của anh, thầy Hàn gật đầu :
-" Lần sau có nghỉ học cũng phải mượn tập chép lại cho tôi. Mà tốt nhất em đừng nên nghỉ trong tiết của tôi ".
-"Dạ ". Cô ỉu xìu.
-" Về chỗ đi ".
Nhiên Nhiên tiu nghỉu đi về chỗ mình:
-" Giản Thiếu Phàm, cảm ơn cậu ".
-" Không có gì đâu Nhiên Nhiên". Anh nở nụ cười ngọt ngào với cô.
Hành động của anh không thoát khỏi tầm mắt của Thiên Băng. Cô ta bực mình nhìn Nhiên Nhiên với vẻ khó chịu.
------------------Giờ ra chơi -----------------------
-" Khả Hân, mình đi đây một lát. Cậu cùng Tử Kỳ đi ăn đi nha".
-" Cậu có chuyện gấp thì đi đi. Mình đi ăn với Tử Kỳ cũng được ".
-" Vậy mình đi nha". Nói rồi Nhiên Nhiên chạy đi.
Khả Hân nhìn theo có vẻ khó hiểu nhưng cô cũng không để ý .
Nhiên Nhiên chạy sang dãy lớp 12, cô tìm thấy lớp cậu chủ rồi bước vào.
-" Này em, em đến tìm ai vậy? ". Một anh lớp trên hỏi.
-" Em tìm hội trưởng ạ! ".
-" Vậy em vào đi ".
-" Dạ, cảm ơn anh".
Nhiên Nhiên bước vào lớp thì thấy cậu đang nằm trên bàn ngủ gật. Đàn chị thấy cô lại gần Du Hạo Thần thì bàn tán :
-" Con nhóc đó là ai mà dám đến gần Du thiếu gia vậy? ".
-" Mình không biết mà hình như nó hay đi chung xe với cậu ấy lắm? ".
-" Cái gì, chung xe? ".
-" Ừm, sáng nào mình cũng thấy nó đi cùng cậu ấy mà ".
-" Xem ra con nhóc đó thật có diễm phúc. Ngay cả cơ hội lại gần cậu ấy, chúng ta còn không có ".
-" Haizzzz. Nhìn nhóc đó đáng yêu vậy mà. Có khi là người yêu cậu ấy cũng nên ".
-" Này, cậu đừng nói lung tung. Người ta nghe thấy thì không hay đâu".
-" Mình chỉ nói sự thật thôi mà ".
Những câu nói đó đã vô tình lọt vào tai của Lâm Tuệ Dao. Cô là người thầm thích Du Hạo Thần. Tính cách cô lúc nào cũng tốt bụng, hay giúp đỡ người khác. Thế nhưng không ai biết được con người thật của cô.
Tuệ Dao nghe những câu nói đó, gương mặt khẽ ánh lên tia gian xảo, khóe miệng cô nhếch lên một chút.
------------------------------------------------------------
-" Cậu chủ ơi! Cậu chủ ". Nhiên Nhiên lay lay tay cậu, nói nhỏ vào tai cậu để tránh mọi người không nghe thấy.
Du Hạo Thần nghe tiếng cô, ngẩng mặt lên :
-" Đến rồi à ".
-" Dạ, cậu gọi em đến làm gì vậy ạ? ".
-" Mua bánh cho tôi ".
-" Gì chứ? Cậu sao không tự đi mua".
-" Tay tôi như thế này làm sao chen chúc vào đó mua được".
-" Cậu...... ". Thấy có người đi ngang qua, Nhiên Nhiên đổi cách xưng hô :
-" Hạo Thần, mau đưa tiền cho em".
-" Không mang theo". Du Hạo Thần thờ ơ nói.
Nhiên Nhiên há hốc mồm :
-" Cái..... cái...gì? Cậu.....cậu không mang tiền? ".
-" Đúng vậy ". Hạo Thần gật đầu.
Nhiên Nhiên lúc này khóc không ra nước mắt. Cô lững thững đi xuống canteen với gương mặt đau khổ " Tiền của mình, gia sản nhỏ bé của mình..... sắp bị tiêu tan trong tay cậu chủ rồi hức...".
Du Hạo Thần nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng khẽ cong lên. Và đương nhiên, điều đó không qua khỏi mắt Lâm Tuệ Dao. Cô ta nhìn Nhiên Nhiên với đôi mắt nảy lửa.
-------------------------------------------------------------
Sau 5 phút đi mua thì Nhiên Nhiên quay trở lại lớp của cậu chủ mình.
-" Hộc hộc........bánh của cậu..... đây ạ". Nhiên Nhiên vừa thở vừa nói.
-" Được rồi, em ngồi xuống chép bài cho tôi đi ". Du Hạo Thần cầm lấy bánh của cô nói.
-" Gì chứ! Sao cậu lại bắt em chép bài".
-" Em nhìn tay tôi như thế này, chép cách nào? ".
-" Cậu..... Hạo Thần..... cậu". Nhiên Nhiên nói không nên lời, mặt tràn đầy ủy khuất.
-" Mau chép bài cho tôi đi. Em lại định cãi lời tôi à ".
-" Được rồi, em chép ". Nhiên Nhiên thở dài nói.
-" Sách giáo khoa trang 37, chép phần 1,2,3". Cậu nói.
-" Vâng ạ ". Nhiên Nhiên kéo dài giọng. Cô lầm bầm " Cậu chủ thật đáng ghét, khó ưa, khó ưa, khó ưa. Giờ ra chơi tươi đẹp của mình sao lại bị phá hủy trong tay cậu chủ chứ ashhh ahuhu ".
-" Em nói lẩm bẩm gì vậy? ". Du Hạo Thần nhìn cô hỏi.
-" À.... không.... không.... em... chép bài đây ". Cô cúi mặt xuống " Nói nhỏ vậy mà cũng nghe được. Tai cậu ấy thính như tai cún vậy ".
Du Hạo Thần nhìn gương mặt đang chịu uất ức của cô với cách cô mắng thầm cậu thì rất muốn cười. Nhưng vì phải giữ hình tượng nên cậu chỉ khẽ nhếch mép lên một chút.
Nhiên Nhiên chú tâm vào chép bài cho cậu. Cô nắn nót từng chữ, gương mặt tròn bầu bĩnh vì đang chăm chú nên lấm tấm mồ hôi.
Nhìn những dòng chữ tròn tròn, thẳng tắp của cô, Du Hạo Thần khẽ cười "Chữ con nhỏ này cũng không đến nỗi tệ ".
Cậu ngồi đó vừa ăn bánh vừa nhìn cô chép bài. Thấy trán cô đổ mồ hôi, cậu định lấy khăn giấy lau cho cô thì một giọng nói cất lên :
-" Hạo Thần, cậu giúp mình cái này được không? ".