Có một điều em không biết : Anh yêu em

Chương 33: Chương 33


trước sau

Hân Hân nhận được một mẫu giấy nhỏ dưới ngăn bàn với nội dung là: “Tôi muốn gặp cô, lên ngay sân thượng và đi một mình”. Đôi mắt thẩn thờ, mặt tái mét, đôi tay cầm mảnh giấy run lên, những hành động đó không thoát khỏi mắt quan sát của nó. Nó bước đến gần bạn:
– Cái gì vậy? – Nó toan chụp mẩu giấy nhỏ thì Hân Hân đã nhanh tay dựt lại, miệng lẩm bẩm:
– Không có gì! Bạn về chỗ đi, cô giáo sắp vào rồi đấy! – Hân Hân cười cười, nụ cười có vẻ gượng ép.
Giờ ra chơi, cô nàng lủi thủi lên sân thượng trường. Nơi đó, một cô gái nhỏ nhắn đã đứng từ bao giờ, quay lưng lại với cô. Mái tóc xõa dài tung bay trong gió, thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm bóng cô gái kia in xuống sàn lát gách. Hân Hân e dè:
– Bạn gọi mình lên đây… có việc gì vậy?
Cô gái kia quay ngoắt lại, gương mặt này không quen thuộc lắm với Hân Hân nhưng bộ đồng phục và phù hiệu chứng tỏ cô ta là học sinh trường BFM.
– Tôi là Uyên Vân . Và tôi muốn cảnh cáo cô – Cô gái nói, giọng răn đe.
– Cảnh cáo tôi? – Nó lặp lại.
– TRÁNH XA THIÊN BẢO RA! – Uyên Vân trừng mắt nhìn nó.
– Nếu tôi nói không? – Nó nhếch mép.
– Tùy cô thôi, tôi không phải là loại người dễ đối phó. Với cả Thiên Bảo cũng đâu có xem cô là gì? – Uyên Vân cười.
– Sao cô biết cậu ấy không xem tôi ra gì? – Nó ngờ vực.
– Cô có thể không tin nhưng cô phải nghe một thứ. – Vừa nói, Uyên Vân vừa rút trong túi áo ra một chiếc máy điện thoại và mở loa ngoài.
“- Mày không nhớ được gì à?
– Không.
– Vậy mày không có chút cảm xúc gì với Hân Hân hả?
– Hình như có.
– Nhưng cô ta cũng giống như những cô gái trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt.
– Mày vừa nói cái gì? Thiên Bảo, mày có đủ tỉnh táo không vậy?
– Tau vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta là ai và cô ta đóng vai trò gì trong thế giới của tao. Tao vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cô ta thực chất cũng giống như những đứa con gái khác. Tầm thường!
– Mày…”
Cái giọng nói đó, là của Thiên Bảo, làm sao nó có thể nghe nhầm được. Còn người kia chắc là Thiên Minh. Nó ngồi bệt xuống sàn, nó không khóc, chính xác là không sao khóc được. Nó khóc vì cái gì cơ chứ? Nó có mất thứ gì đâu? Thực chất nó chẳng có gì để mất nữa rồi…..
– Cô nghe rõ chứ? Thiên Bảo cũng chỉ xem cô là một đứa con gái qua đường mà thôi! Đừng ngồi đó mà mơ mộng hão huyền. Thiên Bảo là của tôi và cô sẽ chẳng bao giờ có được trái tim của cậu ấy. Hiểu chứ? Cô bé ngốc? – Uyên Vân tặng nó một nụ cười khinh bỉ trước khi rời khỏi đó.
Nó ư? Cô bé ngốc ư? Ừ thì lúc trước, Thiên Bảo vẫn hay gọi nó như vậy? Nhưng còn bây giờ? Cậu xem nó chẳng hơn gì những đứa con gái trong những quán bar mà cậu đã đến. Cậu chẳng nói thế là gì? Nhưng tất cả…. tất cả có phải là do ông trời muốn trừng phạt nó, phạt nó lúc trước đã không nghe Thiên Bảo giải thích rõ đã bỏ rơi cậu, phạt nó để đến khi đi rồi, xa cậu rồi nó mới biết đối với nó cậu quan trọng biết nhường nào…..
Nó lững thửng bước về lớp, trông như một người vô hồn đang lê những bước chân mệt nhọc trên sa mạc.
Bỗng nó va phải một nam sinh, cả hai ngã nhào, cậu ta hét lên:
– Cô không có mắt à? Đồ ngốc!
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi đi tiếp. Nó biết là nó ngốc nghếch nhưng có cần nói những lời tuyệt tình như vậy không?
– Này, tôi đang gọi cô đấy! – Cậu ta lặp lại.
– Uk. – Câu nói đọng lại ở cổ nó, nó lại đi và không hề biết rằng người con trai va phải nó lúc nãy lại chính là người nó đang nghĩ đến lúc này. Hoàng Thiên Bảo.
Key đang lái xe trên đường chợt thấy một cái dáng nhỏ quen thuộc đang hí hoáy cạnh chiếc xe đạp nhỏ. Một cảm xúc dâng lên trong lòng, là lòng thương hại, là sự chạnh lòng và cả nỗi quan tâm.
– Cần giúp gì không? – Key hỏi ngắn gọn, câu hỏi không hề có chủ ngử.
– Anh Key! – Hoài An reo lên – Xe em hôm nay sao ý, hình như nó bị trật xích rồi anh ạ.
– Để xem nào! – Key cúi hẳn người xuống, vì không phải là một thợ sửa xe chuyên nghiệp nên cậu càng làm càng rối.
Hoài An đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên má, vô tình làm những vết luyn và dầu mỡ đăng kí hộ khẩu nơi khóe miệng.
Key ngước lên, nhìn chằm chằm vào Hoài An làm cô bé ngơ ngác không hiểu mô tê gì.
– Đứng yên. – Key ra lệnh rồi kéo Hoài An về phía mình khiến cô bé sượng sùng.
– Anh Key… anh… –Hoài An chưa kịp nói hết câu thì Key đã đặt tay mình lên má cô bé.
Key dùng những ngón tay nhẹ nhàng lau đi những vệt đen bóng nhoáng. Đôi má Hoài An đỏ ửng, là vì nắng hay là vì Key… Tay chạm nhẹ làn da mịn màng của cô bé, Key cảm thấy thời gian và không gian như lắng đọng lại quanh hai người. Đôi môi đỏ mọng làm cậu nhớ… Và chợt một tia nhìn khiến hai đôi mắt giao nhau, nhanh, nhẹ như một luồng điện giật chạy qua người, Key sượng sùng buông tay, quay mặt đi:
– Umk… anh chỉ muốn… umk… – Key lắp bắp.
– Em biết, và giờ việc cần làm là giải quyết chiếc xe này và anh sẽ đưa em về. – Hoài An vạch sẵn kế hoạch mà không cần biết Key có đồng ý hay không.
Hai bóng người dắt chiếc xe đạp ghé vào khu vực gửi xe của trường vì chỗ đó cũng khá gần trường BFM.
Hoài An leo lên xe Key tự nhiên mà không cần đợi sự dồng ý của chú nhân chiếc xe đó. Trên xe, tuyệt nhiên không có một câu nói nào được thốt ra ngay cả từ một người hay nói luyên thuyên như Hoài An. Đột nhiên, cô bé lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm.
– Em là em gái của chị Hoài Anh.
– Anh biết. – Key thở dài khi nghe nhắc đến cái tên đó.
– Sao anh biết, em đã nói gì đâu? – Hoài An mở to mắt.
– Anh đoán vậy vì… em rất giống Hoài Anh, hai người giống y như hai giọt nước vậy, chỉ khác rằng Hoài Anh trầm lặng và ít giao tiếp – Key quả thực rất đau khổ nhưng chẳng bao giờ cậu thể hiện nổi đau khổ đó ra ngoài, với ai kể cả Hoài An, cô bé đang ngồi bên cạnh mình.
– Và em thích anh. – Hoài An mạnh bạo.
– Hoài An, nhưng anh… – Cậu biết nói gì và làm gì lúc này đây.
– Em biết, anh quan tâm đến em, bối rối khi gặp em chỉ bởi vì em rất giống chị Hoài Anh nhưng anh không biết chính sự quan tâm đó đã làm em càng thích anh hơn. – Hoài An cúi đầu.
-………
-Anh đừng nói gì cả, để em nói. Từ giờ, em chính thức theo đuổi anh, anh nhớ nhé! Em muốn anh thích em vì em là Hoài An chứ không phải là một cái bóng của Hoài Anh. Và anh cứ chờ xem, nhất định, anh sẽ phải thích em. – Hoài An cười rồi bước xuống xe và đi vào nhà.
Chờ khi cô bé đi khuất, Key áp đầu vào vôlăng, suy nghĩ về những gì cô bé nói và những gì đã và đang diễn ra. Cũng có nhiều lúc, cậu ngỡ như Hoài An là Hoài Anh và dành hết sự quan tâm, yêu mến mà cậu muốn dành cho Hoài Anh, người cậu yêu cho cô bé nhưng đó chỉ là trong một thoáng không tỉnh táo thôi bởi cậu biết rằng Hoài Anh sẽ không thể trở về bên cậu… Nhưng tại sao lúc nào cô bé kia cũng khiến cậu phải suy nghĩ, tại sao người cô bé ấy thích lại là cậu? Đôi mắt đó, to, và tròn giống như đôi mắt của Hoài Anh. Hoài An hay cười nhưng nụ cười lại rất hiếm gặp trên môi Hoài Anh. Cậu lắc đầu, tự nhắc mình rằng Hoài Anh và Hoài An là hai người khác nhau, cậu không muốn làm Hoài An đau khổ….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!