Có một điều em không biết : Anh yêu em

Chương 43: Chương 43


trước sau

Nó đứng lên đứng xuống, gọi điện nãy giờ mà cậu không bắt máy.
“Cậu ta hẹn hò với người yêu thì làm gì có thời gian mà nghe điện thoại của mình cơ chứ? Mà hẹn hò gì vào lúc 2h sáng?”
Lăn qua lăn lại một hồi, không hiểu sao lại lo cho Lâm Duy như vậy nữa. Trước giờ có khi nào nó để ý xem cậu về nhà lúc mấy giờ đâu? Ngủ đi vẫn là tốt nhất nếu không muốn là con gấu trúc xổng chuồng vào ngày mai với đôi mắt thâm quầng.
“Tính…tinh”
Tiếng chuông cửa.
Nó phóc nhanh xuống mở cửa. Đập vào mắt nó là hình ảnh của một tên say rượu đang đứng tựa lưng vào tường.
– Là anh hả? – Nó rón rén bước lại gần tên kia rồi hốt hoảng khi nhận ra “tên chồng hắc ám” của mình. Có bao giờ nó thấy Lâm Duy như vậy đâu?
– Anh điên à? – Nó giận dữ rồi từ từ dìu Lâm Duy bước vào. Thật là khó khi mà cậu cao hơn nó cả một cái đầu.
Ban đầu, Lâm Duy dùng dằng không chịu và cứ luôn miệng nói thứ ngôn ngữ của người say. Nhưng dần dà, cậu như một con cún con đã được thuần hóa, gục hẳn đầu lên vai nó. Những lọn tóc lòa xòa xát nhẹ lên má nó làm mặt nó nóng ran! Dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt cậu hiện lên những mảng tranh sáng tranh tối nom thật hấp dẫn.
Chợt, Lâm Duy bám chặt tay vào vai nó, xoay mạnh và ấn vào cánh cổng trắng. Cú va chạm mạnh làm nó đau buốt nhưng nó còn giận hơn. Quay lại phía Lâm Duy và lườm nguýt đủ kiểu:
– Anh làm cái gì…. ưm…ưm…
Lâm Duy cúi thấp người và hôn lên môi nó. Nó chết đứng, đôi mắt đang hình viên đạn giờ lại mở to, căng tròn hết cỡ.Vị ngọt của nụ hôn hòa vào cái mùi nồng nồng, cay caycủa men rượu làm tim nó đập trật nhịp. Một nụ hôn đầy tính bạo lực!!! Cưỡng hôn ư?
Nó cố sức đẩy Lâm Duy ra xa nhưng cậu ngày càng xiết mạnh đôi vai nhỏ của nó và ấn người nó vào cổng. Sự chống cự càng làm vai và lưng nó nhói đau.
2 phút 15 giây
Lâm Duy từ từ buông nó ra và ngã lăn ra sân. Nó choàng tỉnh, đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn xung quanh – một màu đen – rồi lại nhìn tên say xỉn đang nằm dưới chân mình.
Rồi nó vụt chạy ngay vào nhà, đóng sập cửa lại, trùm chăn kín và… khóc òa.
“Cậu ta vừa làm cái gì vậy? Ôi, không!!!! Là lần thứ hai rồi!” Nó lại khóc và ngày một lớn hơn. Nó không can tâm để người khác cướp đi hai nụ hôn yêu quý một cách dễ dàng và đầy bạo lực như vậy. Lâm Duy! Ôi, cái tên đáng ghét, may mà nó chỉ sống với cậu ba tháng! Nó nghĩ hoài rồi cũng thiếp đi.
3h30 sáng.
Nó choàng tỉnh khi vừa mơ thấy cái cảnh tượng lúc nãy. Như nhớ ra điều gì, nó chạy vụt xuống sân.
Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lâm Duy vẫn nằm đó, hai tay ôm lấy người như để chống chọi lại cái lạnh căm căm. Nhanh chóng, nó tiến tới rồi đỡ cậu dậy!
“Mạng người là quan trọng, cậu ta mà chết thì lấy ai để mình trả thù!” Nó nhủ thầm rồi cẩn thận dìu cậu về phòng.
– Giờ thì ngủ đi, sáng mai dậy biết tay tôi! – Nó phủi tay sau khi “đôi” cậu xuống giường không thương tiếc. Cũng may là giường nệm chứ không thì chắc cậu cũng không thể ngủ ngon lành vậy được.
Nhưng thật không may cho nó, vừa “dời gót vàng” thì lại vấp phải cái cạnh giường khiến nó ngã đè lên người Lâm Duy
Tim nó một lần nữa đập trật nhịp.
“Nhìn cậu ta ngủ dễ thương thật! Giá mà cậu ta cứ ngủ mãi thế, đừng tỉnh nữa nhỉ? Ơ mà cậu ta không tỉnh thì mình làm sao mà bắt đền cậu ta được. Nhưng cũng phải công nhận khi không có đôi mắt lạnh lùng kia thì cậu ta đúng là một thiên thần. Hì!” Nó nghĩ thầm rồi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.
Nhận ra hành động quá trớn của mình. Nó luống cuống ngồi dậy rồi đi thẳng về phòng.
Đêm đó nó không ngủ.
============================
Sáng nay, nó phải cố gắng lắm, năn nỉ gãy lưỡi, pama chồng mới cho tài xế riêng chở nó đi học. Nó chẳng muốn gặp Lâm Duy xíu nào. Vốn định “tính toán” nhưng chưa gặp đã ngại ngùng thì làm được gì cơ chứ? Nó thở dài não nề.
“Rầm” Nó va phải một học sinh đi ngược chiều rồi cả hai ngã lăn ra.
– Xin lỗi, xin lỗi! – Nó rối rít rồi ngẩng mặt lên nhìn tên học sinh xấu số bị nó đụng phải.
Là Lâm Duy!
Nó Á một tiếng rồi quay lưng vắt chân lên cổ mà chạy. Không hiểu sao nó lại chẳng muốn giáp mặt cậu tẹo nào. Nó không muốn đứng nói chuyện với cậu. Vừa gặp mà tay chân nó đã quơ loạng quoạng rồi.
Nhưng thật không biết là xui xẻo cho nó hay là do số trời định, tay nó bị níu lại một cách bất ngờ.
– Tại sao gặp tôi là chạy vậy? – Lâm Duy gần như thét lên rồi kéo mạnh tay bắt nó quay lại mặt đối mặt với cậu.
Không chỉ mình nó thấy lạ về hành động của mình mà cả Lâm Duy cũng vậy. Lúc sáng đi học trước cậu rồi còn không đi cùng xe nữa chứ? Giờ thấy mặt cậu mà cứ như gặp ma vậy, định co giò bỏ chạy là sao?
Nó cúi gầm mặt, nóng ran, nó chẳng biết nói gì hay chính xác hơn là chẳng thể nói gì. Tim nó cứ nhảy trong lồng ngực từ lồng ngực bên trái sang phải rồi lại từ phải chạy sang trái.
Có vẻ như chờ đợi quá lâu cho một câu trả lời, lại còn cái hành động của nó nữa, Lâm Duy đưa tay còn lại nâng cằm nó lên rồi thoáng sững sờ. Hai gò má nó đỏ ửng lên cứ y như một thiếu nữa e thẹn trước người yêu vậy.
Nó không dám nhìn vào đôi mắt sâu và lạnh của cậu, cố tránh đi ánh nhìn đang xoáy vào mình. Nhưng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nó chạm tia nhìn vào bàn tay nó đang nằm gọn trong tay ai kia. Thực chất nó chẳng thích thực trạng hiện tại của mình chút nào khi mà Lâm Duy vẫn chưa có ý định bỏ tay nó ra.
– Lâm Duy! – Một tiếng gọi vang lên kéo hai tâm hồn đang lơ lững tận mây xanh về với thực tại.
Lâm Duy lúng túng buông tay nó ra và quay về phía vừa cất lên tiếng gọi.
– Thiên Kỳ. – Lâm Duy cười.
Thiên Kỳ tiến lại vào ôm lấy cánh tay Lâm Duy rồi trao cho nó một ánh nhìn dò xét.
Còn nó vừa bừng tỉnh sau giấc mộng mị nên cũng không để ý đến cách nhìn kỳ lạ của Thiên Kỳ.
– Lam Bình nè! – Thiên Kỳ nhỏ nhẹ.
– Ơ… hả? – Nó ngu ngơ.
– Tối nay nhà tôi có tổ chức party, bạn đến dự nha! – Thiên Kỳ cười tươi.
– À, chuyện này… – Nó gãi đầu.
– Đừng từ chối, hôm nay là sinh nhật tôi mà!
– Vậy được! Thôi, hai người nói chuyện, tôi đi đây! – Chỉ đợi có vậy, nó phóng như tên bay rời khỏi cái nơi quái quỷ đó để lại Lâm Duy với một lô một lốc dấu chấm hỏi trong đầu.
“Có lẽ mình điên thật rồi!”
Vừa đi, nó lại dùng tay ký vào đầu mình.
Hân Hân và nó lại ngồi với nhau ở ghế đá sau trường. Mặt nó đăm chiêu thấy rõ, thi thoảng lại lắc đầu rồi xua tay khiến Hân Hân thắc mắc ghê lắm!
– Bạn sao vậy? – Hân Hân không kìm nổi sự tò mò.
– Không sao, à mà có sao! – Nó níu tay cô bạn.
Hân Hân nheo mắt khó hiểu. Nó liền hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng tỏ vẻ nghiêm trọng:
– Hân Hân này, nếu mà đứng trước một người… mà… mà… Ahhhh! – Nó ấp úng đủ rồi hét lên, đưa tay vò vò mái tóc tội nghiệp.
– Bình tĩnh! – Hân Hân gốt hoảng trước điệu bộ của nó rồi từ từ lấy lại sự nhẹ nhàng vốn có – Nào, kể lại nha! Đứng trước một người rồi sao nữa?
-…. mà mặt nóng ran, chân tay lóng ca lóng cóng, tim đập lộn xộn rồi còn vô vàn biểu hiện khác nữa thì có phải là… – Nó hoang mang.
– Là bạn đã thích người đó rồi! – Hân Hân điềm đạm.
– Không thể nào! Chỉ là… – Nó phản kháng.
– Không có gì là không thể cả! Mà tên nào may mắn vậy? – Hân Hân lại tò mò.
– Không phải thế đâu! Mình nghĩ là mình nên đi khám sức khỏe tổng thể. Có thể là… mình điên rồi Hân Hân à! – Nó nói câu này thì đúng là điên thật rồi.
– Điên vì tình à? – Hân Hân mỉm cười.
– Bạn trêu mình hoài thế? – Nó nhăn mặt rồi bỏ đi thẳng vào phòng vệ sinh.
“Mình thích cậu ta ư? Không phải thế? Làm gì đến nỗi như vậy chứ? Không lẽ chỉ vì một, à không hai nụ hôn mà mình thích một tên lạnh lùng như tượng băng vậy ư? Nhưng mà những biểu hiện đó là sao? Trời ơi, trái tim phản chủ, tái ao mày có thể rung động sớm như vậy? Không được! mà nếu mình thích cậu ta thì… thì bản hợp đồng ấy sẽ kết thúc! Ôi mình đang nghĩ cái gì thế này?” Nó cốc đầu lần thứ n!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!