Tua nhanh qua tiết học ngày hôm đó bởi trong sáng đó, nó chẳng để được chữ nào vào đầu cả. Trong đầu nó chỉ có mỗi Lâm Duy, Lâm Duy và… lễ cưới.
– Đi ăn chứ? – Hân Hân vỗ vai nó – Hôm nay có chuyện gì sao?
– Chuyện gì là chuyện gì? – Nó giật mình.
– Thấy bạn chẳng chú ý gì cả, suốt buổi cứ nhìn trời ngắm mây. – Hân Hân ngước nhìn ra cửa sổ.
– Không đâu, đi ăn! – Nó kéo Hân Hân và nhân tiện kéo luôn cả cô bạn mới quen – Băng Di.
Ba đứa con gái bước vào canteen, ko hẳn là gây sự chú ý như những hot girl nhưng lại tạo sự chú ý đối với bốn con người ở bàn khuất. Điểm danh, những chàng BF đang ngồi nhâm nhi tách trà để xem Thiên Minh và Thiên Bảo khi bị vây quanh sẽ thế nào.
Nó nhìn quanh, canteen đông nghẹt người, họ đang xếp hàng đứng quanh hai cái đầu cao lều nghều. Một người làm mặt lạnh, ko chú ý, một người lâu lâu lại cười xã giao nhưng cả hai vẫn chẳng ai tìm được đường đi để thoát khỏi đó.
Nó nhìn ngắm thích thú nhưng ko mấy quan tâm. Hân Hân thì tất nhiên, đang nhìn Thiên Bảo đầy suy tư. Duy chỉ có con nhóc, nhếch mép cười khinh rồi thản nhiên tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp.
– Người cũng như tên. – Jun lên tiếng khi con nhóc lướt ngang qua bàn.
Con nhóc không nói gì, chỉ nhìn rồi lại đi.
– Đúng là một tảng BĂNG DI động. – Nói rồi, Jun bước đi luôn.
Con nhóc chẳng nói được gì, chỉ thấy hơi tức. Tại sao anh ta lại có thể trêu như vậy? Hôm đó, thức ăn vào miệng như nước lọc, chẳng có mùi vị gì.
Lớp 11A3, giáo viên còn chưa vào nên lớp học cứ y như ong vỡ tổ, ồn ào không thể chịu nổi. Con nhóc đeo headphone và hát nhẩm theo, mặc kệ xung quanh có xảy ra chiến tranh đi chăng nữa.
– LAM BÌNH! – Tiếng gọi của ai đó quen thuộc vang lên ngoài cửa lớp. Nó ngước mặt nhìn ra, cả bọn trong lớp cũng ngước mặt nhìn ra. Lâm Duy đứng tựa vào thành cửa với cái phong thái lãng tử, tay khoác chiếc cặp màu đen vắt ngang vai.
Nó đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì cả bọn đã ùa ra vây quanh cậu.
– Xin lỗi, tôi ko muốn gây sự, làm ơn tránh ra cho – Lâm Duy tiến về phía nó và kéo nó đi mặc cho bọn kia mắt chữ A, mồm chữ O nhìn theo chỉ trỏ. Nó chỉ kịp gọi với lại:
– Hân Hân, làm ơn… cái cặp mình!
Câu nói ngắt quãng ở đoạn ngoặc hành lang. Trên xe, cả hai cũng chỉ im lặng cho đến khi nó mở lời:
– Anh quên rồi sao?
– Quên? – Lâm Duy nhíu mày.
– Bản hợp đồng ý, chẳng phải bảo sẽ ko cho ai biết quan hệ giữa hai chúng ta sao? Thế mà lúc nãy, lúc nãy… – Nó định nói thêm nhưng cậu đã cho xe rẽ bất ngờ làm nó nghiêng người và quên luôn cả câu định nói. Biết cậu đang giận, nó chẳng dám hó hé nữa.
Cậu quên sao? Ừ thì quên, quên mất cậu và nó là không thể bởi… bản hợp đồng. Ba tháng thôi nhưng đến giờ này thì chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, nó sẽ rời xa cậu. Quả thật là chẳng dám nghĩ tiếp. Cậu đang làm cái gì thế này? Không thể thích nó, ko thể yêu nó nhưng rõ ràng trong tim cậu, một phần nào đó đã bị hình ảnh của nó chiếm giữ rồi. Là một phần hay là cả trái tim?
Xe dừng lại trước cửa hàng áo cưới. Lúc này, nó mới sực nhớ ra ngày mai, nó sẽ trở thành cô dâu, một cô dâu… umk nếu ko nói là giả tạo thôi bởi đám cưới này, chỉ nó yêu mà thôi!
– Woa! Tuyệt thật! Cả đời tôi chưa bao giờ mang váy cưới! – Nó thốt lên kinh ngạc làm mọi người xung quanh nhìn nó rồi… bụm miệng cười, câu nói đó kỳ cục nhất từ trước đến giờ.
– Đi với cô làm tôi xấu hổ chết mất! – Lâm Duy ghé vào tai nó thì thầm rồi cũng cười.
– Cô vẫn chưa chọn được sao? – Lâm Duy ngồi chờ thật lâu rồi nhìn nó đang chạy lăng xăng từ hàng này sang hàng khác.
– Cái nào cũng đẹp, cái nào tôi cũng thích hết à! – Nó xụ mặt.
– Vậy ôm hết về đi! Lấy một cái ngày mai mang thôi, còn lại xem như quà tôi tặng để sau này cô có thể mang – Lâm Duy chỉ chỉ.
– Anh nói gì vậy? Làm gì có cô gái nào mong mang váy cưới nhiều lần bao giờ? – Nó chun mũi.
– Thì tại lúc nãy tôi nghe ai đó bảo cả đời chưa mang váy cưới, chắc muốn mang nó cả đời nhỉ? – Lâm Duy ngó lơ làm nó ngượng chín. Chỉ là buột miệng thôi mà!
Nó bước ra bước vào phòng thử đồ nhiều lần nhưng Lâm Duy vẫn chẳng thể hình dung được một đứa con gái phá phách như nó mang váy cưới sẽ như thế nào mặc dù cậu đi cùng nó. Lý do đơn giản rằng nó không muốn cậu nhìn thấy cho đến ngày mai.
– Cô không mang được giày cao gót? – Lâm Duy hỏi câu hỏi mà dường như chính cậu cũng biết câu trả lời.
– Umk! – Nó gật đầu.
– Vậy mang giày thể thao vậy. – Lâm Duy đùa nhưng nó tưởng là thật. Hình ảnh cô dâu mang giày thể thao, cũng tuyệt, có thể chạy nhảy tùy thích. Nó cười khoái chí:
– Ok! Tôi muốn màu trắng.
– Tôi đùa thôi mà, tưởng thật sao? Cô dâu của tôi thì đâu thể để vậy được. – Lâm Duy đưa cho nó một đôi giày búp bê màu trắng tuyết.
“Cô dâu của tôi”? Nó khẽ cười.
– Đưa tay đây. – Lâm Duy ra lệnh.
– Làm gì? – Miệng thì hỏi nhưng tay vẫn đưa.
Lâm Duy luồn chiếc nhẫn có mặt đá hình một nửa trái tim vào tay nó, nó ngượng ngùng toan rút lại nhưng không được.
– Chồng đeo nhẫn cho vợ thôi mà! Có gì mà cô cứ làm như phạm pháp vậy. – Lâm Duy cười.
– Chồng? Vợ? – Nó trố mắt.
– Không phải sao?
– Nhưng… nhưng chỉ là… – Nó ấp úng.
– Tôi biết nên hãy yên phận của cô suốt những ngày còn lại. – Lâm Duy cười buồn.
Nó mân mê chiếc nhẫn trên tay rồi thở dài tiếc nuối. Liệu ngày nó đi, Lâm Duy có đòi nó trả lại nhẫn không nhỉ?
Điện thoại nó bỗng reo tin nhắn, một số lạ hoắc.
“Tôi muốn gặp cô, ngay bây giờ ở phía sau khu vui chơi – Thiên Kỳ”
Thiên Kỳ muốn gặp nó sao? Có chuyện gì nhỉ? Nó cất điện thoại rồi bảo Lâm Duy về trước.
Nó lần mò ra phía sau khu vui chơi. Một cô gái đang đứng đó đón những cơn gió mắt rượi. Có lẽ con người đó đã đợi nó lâu lắm rồi. Nó bước đến gần và cố cười:
– Chào, bạn đợi tôi lâu chưa?
– Umk. Tôi vào thẳng chuyện luôn nhé! Lâm Duy bảo cậu ấy sắp cưới, người đó là cô, phải ko Lam Bình? – Thiên Kỳ cười chua chát. Không cần hỏi cô cũng biết câu trả lời nhưng chỉ cần một tia hy vọng nào đó, chẳng hạn như cậu chỉ muốn đùa, một trò đùa quá trớn.
– Tôi… tôi – Nó ấp úng.
– Vậy tôi hiểu rồi! Tôi yêu Lâm Duy lắm, cô biết không? Nhưng cô, chính cô là người đã cướp mất cậu ấy của tôi. Tại sao cô lại đến cơ chứ? Tại sao lại phải nhất định là Lâm Duy, thế giới này ko còn con trai nữa hay sao? Cô có biết cậu ấy đã thay đổi nhiều lắm ko? Tất cả là vì cô, Lam Bình ạ. Tôi có làm gì có lỗi với cô đâu, tại sao lại cướp đi Lâm Duy của tôi? – Thiên Kỳ không thể nào kìm lòng nữa rồi, cô phải nói ra, phải hỏi rõ.
– Có lẽ bạn hiểu nhầm gì đó rồi! Bạn yên tâm, đến một thời gian nhất định, tôi sẽ rời xa anh ấy và trả anh ấy cho bạn. Lâm Duy…. không hề yêu tôi. – Nó đã đau xót biết nhường nào khi nói ra những lời ấy. Tình cảm không được đền đáp thì có gì đáng nói cơ chứ?
Thiên Kỳ ngước nhìn nó nhưng nó đã rời khỏi vị trí cũ. Nó quay mặt đi và không hiểu sao lại thấy sống mũi cay cay. Nó khóc sao? Phải, nó khóc, nó khóc rồi, khóc vì một người…
==================================
Đêm nay bằng mọi giá, nó phải ngủ, nó không thể làm cô dâu với hai đôi mắt thâm quầng được. Nó nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, mở mắt ra lại nhắm lại.
– Bây giờ thì ngủ đi, ngủ đi nào Lam Bình… – Nó tự nói với mình rồi chìm vào giấc ngủ.
– Mẹ ơi, sao mẹ lại nằm đó, sao không dậy hả mẹ? Hức….hức…. mẹ ơi! Sao không ôm con nữa, lạnh lắm mẹ ơi, mẹ ơi! – Một con nhóc 5 tuổi khóc rống lên thảm thiết và tiếng khóc chìm vào không gian hiu quạnh.
– Lam… Bình…. con gái. – Người phụ nữ nằm dưới nền thều thào.
– Mẹ ơi, con gái nè mẹ. Mẹ dậy chơi với con đi. – Nó bấu víu vào người mẹ, hương hoa từ người mẹ và hơi ấm từ người như sưởi ấm lòng nó nhưng nó thấy lạnh lắm, cái cảm giác mà những người thân yêu nhất sắp bỏ rơi nó mà đi…
Mẹ nó cười, nụ cười hiền hậu mà dưới thứ ánh sáng mờ ảo, nó có thể thấy được, cảm nhận được mẹ đang cười với nó. Mẹ cười nhưng đó là nụ cười cuối cùng, mắt người phụ nữa nhắm lại và từ từ chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Nụ cười vụt tắt trên đôi môi ấy. Không cười nữa, mãi mãi không thể cười với nó nữa.
– Mẹ ơi… hức…. hức…. – Nó ôm lấy mẹ mình nhưng máy bay đột ngột nghiêng sang bên làm nó bị xô dạt vào một góc tường và ở đây, nó gặp ba mình, ba nó giờ chỉ là một thi thể lạnh ngắt. Khuôn mặt nghiêm nghị ấy, nó sợ lắm nhưng lúc này, nó càng sợ hơn khi đôi mắt ấy ko nhìn nó, ko dõi theo bước nó nữa rồi.
– Ba… ba đừng dọa con, con biết lỗi rồi mà, con sẽ ngoan, ko quậy phá nữa. Ba tỉnh dậy đi ba, ba cầm roi đánh con đi ba, đừng nằm vậy mà ba… hức… ba ơi. – Nó ôm trọn khuôn mặt của ba vào vòng tay nhỏ bé của mình rồi bò lồm cồm vào đống hành lý rơi vung *** sau khi bị bọn người lạ lục soát.
– Đây rồi! – Nó cầm cây roi và bò lại gần ba mình rồi cố nhét cây roi vào bàn tay lạnh của ba – Ba cầm đi, con xin ba đấy…. cầm đi ba, ba vung roi đánh con đi… sao ba ko đánh? Con nằm xuống rồi nè – Nó luống cuống cầm tay ba và tự đánh vào người mình, vừa đánh, nó vừa khóc, nước mắt rơi ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ – Ba ơi, con ko trêu cậu bạn lớp trưởng nữa, con ko trèo lên cây chơi cùng đám bạn nữa, ba đánh con đi, con không làm ba buồn nữa, không tránh những trận đòn của ba sau lưng mẹ và ông nữa, ba tỉnh dậy đi ba… hức… – Nó lắc đầu rồi nấc lên đau khổ. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nó loạng quạng đứng dậy, gọi lớn:
– Ông ơi, ông đâu rồi?
Ông của nó, ông của nó đâu rồi? Nó nhìn quanh. Tối thật, nó tiến lại gần ô cửa số để lấy chút ánh sáng rồi giật mình khi nhìn thấy ông thân yêu đang ngồi tựa vào tường, đối diện với cửa số. Ông bất động, ông cũng giống như ba mẹ nó, ông ko trả lời nó nữa rồi.
– Ông… – Nó hy vọng sẽ được nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, ông sẽ nhìn nó mà cười, rồi nó sẽ ngã vào lòng ông, sống trong vòng tay che chở và bảo vệ của ông nhưng… nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, là ảo tưởng mà thôi!
– Ông mở mắt nhìn cháu đi ông, ông cũng bỏ cháu đi rồi sao? Ông ko thương cháu nữa sao ông? Ba ko đánh cháu nhưng cháu vẫn cần ông, cần ông bên cháu ông ạ… hức… – Nó sà vào lòng ông, ôm lấy ông nhưng ông không thể ôm nó nữa rồi.
Nằm trong tay ông, nó nhìn trời đêm qua ô cửa nhỏ. Ngôi sao bên cạnh mặt trăng sáng lấp lánh.
– Mẹ cháu nói đúng rồi ông nhỉ? Ngôi sao Lam Bình vẫn chỉ có một mình, cháu cô đơn…
Máy bay lướt nhẹ qua những đám mây bồng bềnh. Trên đó chở một cô nhóc 5 tuổi không ngừng khóc và ba người thân của cô nhóc… không bao giờ có thể khóc nữa rồi!
Số trời đã mặc định từ đó, nó sợ độ cao và ghét bóng đêm. Độ cao và bóng đêm, chính hai thứ đã cướp đi của nó tất cả…
Người ta bảo rằng ba người họ hít phải quá nhiều khí độc mà chết. Tại sao nó không có ở đó để lên trên kia cùng ba mẹ và ông? Giờ thì nó hiểu tại sao mẹ nó lại bắt nó phải vào phòng lái xem chú phi công điều khiển máy bay. Giờ thì nó hiểu tại sao suốt cả hành trình, chú phi công luôn nhìn nó cười chua chát trong khi nó thì toe toét với những ý nghĩ ngộ nghĩnh. Nó chỉ ko hiểu tại sao mọi người biết trước như vậy mà vẫn muốn lao đầu vào. Nó chỉ ko hiểu tại sao đám người lạ sang từ một chiếc máy bay khác ngang nhiên mở cửa làm bao nhiêu thứ đồ bay ra ngoài.
Lúc đó nó cũng suýt đi theo tiếng gọi của gió nhưng… nhưng mẹ nó đã cố ôm nó lại, ôm thật chặt. Nó nằm trong vòng tay mẹ, lắng nghe tiếng thở khò khè của mẹ rồi chứng kiến những người kia lục tung đồ đạc nhà nó và bỏ đi. Cánh cửa đóng lại, tất cả chìm vào màu đen. Và mẹ nó buông nó, và mẹ nó cười, và mẹ nó bỏ nó, và mẹ nó… đi… đi mãi mãi…
Nó bật khóc, nó khóc thương cho số phận của nó, khóc thương cho số phận của ngôi sao…
Nó ngồi bật dậy, mồ hôi chảy ròng, nó nhìn quanh với ánh mắt đầy hoảng sợ.
– Sao tối thế này? – Nó run lên và mò mẫm cái công tắc đèn.
3h sáng rồi, nó phải ngủ. Nó phải ngủ.
– Mẹ ơi, ba ơi, ông ơi, Lam Bình bé bỏng mai sẽ mang áo cưới. Mọi người vẫn sống vui, phải ko ạ? – Nó thì thầm rồi ngủ đi trong ánh sáng đèn. Nó ghét bóng tối, ghét cảm giác chìm mình trong màn đêm tối tăm.