Không ăn nữa à? – Nó nhăn mặt nhìn Băng Di.
– Mình no rồi. Bạn ăn tiếp đi. – Con nhóc khổ sở từ chối.
– Muốn ăn ít giữ eo à? Xời! Không cần cố đâu. – Jun lên giọng giễu cợt.
– Liên quan đến bạn chăng? – Con nhóc khó chịu.
– Có. Tất nhiên là liên quan bởi giờ này ngày nào tôi chẳng nhìn thấy bạn. – Jun nhếch mép.
– Ý bạn là không muốn tôi ở đây giờ này?
– Cũng không hẳn. – Jun nhún vai.
– Thôi xin hai người. Cho tôi can. Làm gì mà cứ như chó với mèo, gặp nhau là chiến tranh bùng nổ. – Nó nhăn nhó.
– Tại có người bảo không thích mình thì hỏi rõ thôi mà. – Con nhóc bực bội.
– Có ai nghe câu “Ghét của nào trời trao của ấy” chưa? – Nguyên Hoàng lên tiếng.
Biết cậu ta đang nói xoáy mình, Jun nhấp môi cho qua rồi lườm con nhóc một cái thật dài.
– Ý anh là…. – Nó gật đầu tỏ ý hiểu.
– Mấy người hợp xướng đủ chưa? Ồn ào quá! – Lâm Duy cằn nhằn.
– Thế anh tự kỉ đủ chưa? – Nó chun mũi.
Những cuộc tranh cãi nối tiếp nối nhau, bỏ rơi Key ngồi trầm tư một góc.
– Anh Key, bao giờ đem chị dâu về ra mắt cả nhà đây? – Nó chớp mắt.
Nghe nhắc tên, Key giật mình.
– Chị dâu nào?
– Hoài An ý. Cô bé ngày nào cũng đi cạnh anh ý. – Mắt nó long lanh.
– Chừng nào anh có cháu gọi là chú. – Key nháy mắt với nó và Lâm Duy làm cả hai thiếu chút là xách dép tộng lên đầu kẻ vừa nói nhảm.
– Cháu gọi là chú là sao? – Băng Di tròn mắt nhìn Key.
Cả bọn lúc này mới phát hiện ở đây có một người chưa biết chuyện. Híc!
– Bạn chưa đủ đẳng cấp để biết đâu. – Jun chêm vào một câu trêu đùa mà cứ như giễu cợt.
Con nhóc đứng bật dậy. Cảm thấy như bị xúc phạm về “đẳng cấp” rồi bước thẳng về lớp. Bầu không khí căng thẳng lạ. cả thảy bốn ánh mắt rực lửa nhìn Jun như muốn trút giận. Anh chàng chỉ cười trừ né tránh.
*~*~*
Một góc sân trường lặng nắng, Hoài An ngồi thiu thiu để mặc cho tóc bay trong gió.
– Ngồi đây làm gì? Không đi cùng với anh chàng kia à? – Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
– Không ạ! – Hoài An cười buồn – Sắp hết năm ngày rồi phải không?
– Umk. Chị xin lỗi nhóc. Mấy ngày qua đã nặng lời với nhóc nhưng hiểu cho chị. Chị thực sự rất quý Hoài Anh và bất cứ ai làm tổn thương cô ấy đều không được phép sống bình yên. – Cô gái trẻ nắm chặt tay Hoài An.
– Em hiểu. Chị… à mà thôi. – Hoài An ngập ngừng rồi lại thôi.
– Tình yêu không đủ lớn để lấp đi hố sâu của thù hận đâu cô bé. – Cô gái nhìn xa xăm.
– Nhưng chị… chị cũng đã, đang và sẽ yêu tha thiết một người. – Hoài An nhíu mày nhìn người cô xem như chị gái.
– Chị khác. Người chị yêu xứng đáng và người làm chị đau khổ không phải là cậu ấy mà là người đã cướp đi cậu ấy khỏi tay chị. – Nói đoạn, mắt cô gái sáng rực.
– Nếu phải làm người chị yêu phải đau khổ thì chị có làm được không? – Hoài An tìm cách lay chuyển con tim người con gái kia, mong một sự khoan hồng cho Key.
– Sẽ không có chuyện đó. Nếu bắt buộc làm một ai đó phải đau khổ thì hoặc là cô ta, kẻ thứ ba hoặc là chị. Cậu ấy như một viên pha lê trong suốt mà một thời chị từng sở hữu. – Giọng nói lạc dần, những tháng ngày quá khứ lại hiện về trong đầu cô gái trẻ.
– Vậy em…có thể chịu đau khổ thay cho anh ấy được không nhỉ? – Hoài An hỏi vu vơ.
– Ngốc. Em ko có lỗi. Đây cũng là mối ân oán giữa chị và Key, giữa em và Key. Không ai được làm em đau khổ. Hiểu không nhóc? – Cô gái cốc đầu Hoài An.
“Nhưng chị à, chị có biết chăng bây giờ em còn đau khổ hơn cả Key nữa. Vậy thì rốt cuộc ai là người ngốc đây?”
Nắng chiếu rọi khoảnh sân sau trường, in bóng một người con gái bước xa dần, in bóng người con gái vẫn còn ngồi trên ghế đá đầy suy tư và lại để gió lùa khẽ tóc, gió chạm tâm hồn nắng.
– Em muốn bị gió thổi bay sao? – Key tiến lại gần và ngồi cạnh Hoài An.
– Hì, được thế thì tốt. – Cô bé cười.
– Là sao?
– Không ạ. – Hoài An bỗng quay phắt lại nhìn Key – Anh này. Có lẽ… anh và em là không thể.
“Làm thế nào mà mình có thể nói ra những lời ấy nhỉ?”
Key thoáng sững sờ rồi nhếch mép cười.
– Em thôi đùa đi. Hôm nay cũng không phải là cá tháng tư đâu.
– Em không đùa. – Hoài An trở nên nghiêm túc lạ khiến Key không thể cười được nữa.
– Tại sao? – Key quay mặt đi hướng khác.
– Vì nhiều thứ và quan trọng là… em không yêu anh. – Cô bé 16 tuổi nuốt nước mắt vào trong, kìm nén tất cả mọi xúc cảm và tiếng nói của trái tim để nhường chỗ cho lý trí.
Gió nổi lên.
Gió bão và bão lòng…
– Chả phải em đã từng nói…
– Đó là em lầm tưởng. – Hoài An cắt ngang.
– Nhìn thẳng vào mắt anh đi. Nhìn vào và nói rằng em chẳng có chút tình cảm nào với anh cả. – Key đưa tay quay mặt cô bé để ánh mắt chạm ánh mắt.
– Em không thích. – Hoài An cố quay mặt đi. Cô biết thể nào cô cũng không đủ can đảm để nói dối với ánh mắt kia.
– Là em không thích hay là không thể? – Key nhíu mày.
– Em… – Hoài An ngước nhìn Key. Một hồi suy nghĩ, cô bé nhìn cậu, ánh mắt cương quyết – Phải. Em không hề yêu anh.
“Đoàng” Một tia sét xoẹt ngang bầu trời và sấm nổi lên.
– Anh hiểu. – Key nói rồi buông tay và lửng thửng bước đi. Đầu óc cậu trống rỗng, cậu chẳng nghĩ được gì cả. Bên tai chỉ vang vọng câu nói cuối cùng của Hoài An. Thế đấy, đã bảo đừng bao giờ tin vào sự tuyệt đối rồi cơ mà!!!
“Em xin lỗi” Hoài An thầm nghĩ rồi nhìn bóng Key khuất dần. Cô bé vẫn ngồi đó, một hồi lâu thật lâu, miệng vẫn lẩm bẩm câu xin lỗi quen thuộc.
Nước rơi xuống đôi tay cô lạnh ngắt. Là nước mắt hay nước mưa? Có lẽ là cả hai!?!
Có những điều càng níu giữ sẽ càng rời xa.
Có những điều thứ càng nâng niu thì lại càng vỡ vụn.
“Mình chia tay đi Key…để anh được giải thoát.
Mình chia tay đi Key… để anh tiếp tục bước trên con đường mà anh đã chọn.
Mình chia tay đi Key… vì em không phải là sự lựa chọn cho anh.
Mình chia tay đi Key… để em một lần nữa được dõi theo bóng anh dần xa em.
Mình chia tay đi Key… để anh không phải đau khổ quá nhiều vì em.
Mình chia tay đi Key… vì giữa hai ta đâu chỉ có tình yêu?
Mình chia tay đi Key… để hận thù trong em sẽ tan biến như bọt bóng.
Mình chia tay đi Key… để anh được hạnh phúc và em… em cũng sẽ hạnh phúc nếu anh cười vui”*~*~*
Một ngày rồi hai ngày, Key chẳng nhận được điện thoại hay tin nhắn của Hoài An. Nhiều lúc cũng muốn đến lớp tìm cô bé nhưng những bước chân nặng trĩu.
Lần này không giống như lần trước bởi lần này Key biết cô bé sẽ không về bên cậu nữa.
– Chào. – Thiên Kỳ vẫy tay khi nhìn thấy Key trên hành lang nhưng Key lại chẳng để ý. Cậu cứ như là người mất hồn.
– Chào Key. – Thiên Kỳ lặp lại lần hai.
– À…ờ… chào. – Key uể oải đáp.
– Vẫn khỏe chứ?
– Chưa chết được. – Key nhếch mép. Cậu không hề có thiện cảm với Thiên Kỳ mặc dù cô từng là người Lâm Duy yêu.
– Cậu hình như không thích tôi? – Thiên Kỳ nheo mắt.
– Cảm ơn vì đã biết điều đó.
– Bởi vậy nên lúc nào cũng ngăn cản Lâm Duy đến với tôi?
– Có thể là vậy. – Key nhún vai.
– Nhưng tại sao? – Thiên Kỳ nhăn mặt.
– Chẳng tại sao cả. Đơn giản vì linh cảm và vì bạn và Lâm Duy… không hợp. – Key hờ hững.
– Thế Lâm Duy và Lam Bình là hợp chứ gì? – Thiên Kỳ cười khẩy.
– Bạn biết điều đó là tốt. Hai người đó sinh ra là để dành cho nhau. – Key nói rồi bỏ đi. Cậu quá mệt để tiếp chuyện với Thiên Kỳ.
“Hợp sao? Sinh ra để dành cho nhau sao? Thế bạn sinh ra là để dành cho ai hả Key?”
*~*~*
– Em làm rất tốt, nhóc ạ. – Cô gái trẻ lại xoa đầu Hoài An.
Cô bé chỉ cười. Cười nhưng không có nghĩa là hạnh phúc.
– Bây giờ em sống thế nào đây? – Hoài An nhủ thầm rồi thở hắt ra đầy mệt mỏi.
– Trước kia em sống như thế nào thì hãy sống như vậy. Loại hình ảnh hắn ra khỏi đầu đi em gái.
Trả được thù rồi. Phải, cô phũ phàng rời xa Key và khiến tim người con trai ấy một lần nữa vỡ tan. Nhưng sao cô có cảm giác không phải mình rời xa Key mà như là cậu đã xa rời cô và khiến tim cô chỉ còn những mảnh vụn mà lưỡi búa của hận thù đã đập nát nó.
Bước trên đường phố nhộn nhịp, những bước chân vô định trải dài. Cô bé cứ đi mãi, đi mãi để rồi một lần ngẩng mặt quay lại hỏi mình đang ở đâu và mình sẽ đi đâu?
– Chị ơi, chị vui chứ vì… em đã thay chị trả thù. Còn em, sao lại chẳng thể cười nổi. Có lẽ là vì em chưa thích nghi kịp với cuộc sống khi thiếu đi một người. – Hoài An gục đầu trên vỉa hè rồi lặng lẽ để nước mắt khẽ rơi.
Trong lúc đó, ở một nơi khác, Key tựa đầu vào khung cửa ngắm trời ngả bóng xế tà.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh dễ dàng một khi em đã bước vào và để lại một dấu ấn sâu đậm trong đó. Bởi… nếu có ngày đó thật thì anh sẽ đi tìm em và nhất định sẽ tìm được em”
Lời nói quen thuộc ngày nào. Đó không đơn giản chỉ là một lời nói mà còn là một lời hứa. Cậu đã bảo sẽ đi tìm cô bé ấy cơ mà. Cậu đã bảo sẽ níu giữ cô bé ấy cho đến khi cô bé thật sự không cần cậu ở cạnh nữa cơ mà.
Nếu không ở cạnh cô bé với chức danh là bạn trai thì là anh trai cũng được. Miễn sao nhìn thấy cô bé mỗi ngày.
Nhưng sao cậu lại đứng ở đây, ngắm bầu trời chứ không phải là tìm cô bé như đã nói?
Có một ai đó đã nói rằng: “Đừng chờ đợi những gì bạn muốn. Hãy đi tìm chúng”. Liệu Hoài An có phải là một điều cậu muốn hay không?
Nghĩ đến đó, Key vội vã lấy chiếc áo trên giá khoác vào và đi ra ngoài.
Quả thật là không biết bắt đầu từ đâu giữa dòng đời xô bồ này.
Trời nhanh chóng nhuốm màu bóng đêm. Mọi thứ đều trở nên lung linh hảo huyền lạ.
Đến lúc này, Key mới nhận ra mình thật là ngốc. Đi tìm thì có ích gì cơ chứ? Liệu Hoài An có về bên cậu không? Nhưng thử một lần đâu có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới?
– Tìm được em rồi cô bé. Sao lại khóc nhè vậy nè? – Key bước đến trước mặt, chìa tay ra cho Hoài An nắm lấy.
Hoài An ngước nhìn Key, ngạc nhiên.
– Sao anh lại ở đây?
– Anh tìm em như đã nói. – Key nhún vai rồi kéo cô bé dậy.
Có lẽ cô bé đã ngồi ở tư thế đó lâu quá rồi. Đôi chân tê buốt tưởng chừng như mất cảm giác vậy.
– Leo lên, anh cõng em về nhà. – Key quay người, ra hiệu.
– Anh Key…em… – Hoài An vịn vào vai Key ngập ngừng.
– Nhanh lên nào, không em sẽ phải cõng anh về vì bắt anh ngồi lâu quá đấy. – Key đùa
Hoài An ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Key. Tựa đầu vào vai anh mà thở dài. Quá nhiều chuyện, quá nhiều bức tường ngăn cách thế giới của cô và anh. Nếu không có bất cứ vật cản nào, cô sẽ chạy đến cạnh Key ngay nhưng nếu không có bất cứ vật cản nào liệu đó có gọi là tình yêu hay chăng?
– Anh đã bảo sẽ tìm ra em dù em ở bất cứ đâu mà. – Giọng Key trầm ấm.
-…..
– Anh không nhất thiết phải là gì đó mới được quan tâm em phải không? Nếu em khó chịu có thể xem anh như anh trai. Rất sẵn lòng nếu điều đó làm em vui.
-….
– Cõng em thế này không biết bạn trai em có nói gì không nữa. Cho anh xin lỗi nếu hai đứa giận nhau vì chuyện này nhé. – Key cười buồn.
Nghe đến đây, Hoài An bật khóc, khóc trên lưng Key.
Tiếng nấc dù cố nén nhưng vẫn có thể cảm nhận qua đôi vai đang run lên và nước mắt không biết từ bao giờ đã ướt đẫm vai áo Key, những giọt nước mắt nóng hổi.
Key yên lặng để Hoài An được khóc.
Hoài An vòng tay xiết chặt hơn nữa vào cổ Key. Cô không hiểu tại sao mình lại có thể làm anh đau mặc dù với cô, anh là một người tuyệt vời.
Có nhiều lúc đâu cần phải nói ra và lắng nghe mới có thể hiểu và cảm thông cho nhau đâu. Chỉ cần một người khóc và một người yên lặng là đủ… Mọi thứ đều có thể cảm nhận bằng trái tim.
“ Sao anh cứ làm người khác phải đau thế này? Thà anh cứ oán trách em hay bỏ mặc em luôn cũng được. Đằng này anh lại quan tâm em, khiến cho em sống lại với tình yêu không hề có hận thù. Giá như tất cả chỉ là một cơn ác mộng, sau khi bừng tỉnh sẽ chẳng có gì xảy ra như người ta nói Sau cơn mưa trời lại sáng…”