Có một điều em không biết : Anh yêu em

Chương 71: Chương 70


trước sau

– Lam Bình, em tỉnh rồi. – Key đứng bên giường bệnh, khẽ cười.
– Sao lại phải cố chịu đựng như vậy? Mệt thì phải nói chứ em gái ngốc. – Jun tỏ vẻ trách móc.
– Em xin lỗi. – Nó lí nhí rồi bỗng mím chặt môi, nước mắt từ đâu bủa vây lấy khóe mắt.
– Mọi chuyện qua rồi. – Key xiết chặt tay nó, tay kia khẽ lau những giọt nước mắt long lanh.
Ở ngoài phòng bệnh, trong ánh sáng mập mờ, một bóng người cao lêu nghêu lặng lẽ nhìn cô bệnh nhân nhỏ nhắn trong phòng bệnh, buông tiếng thở dài đầy não nề.
Ngày hôm sau, nó có thể xuất viện.
– Cháu đã đi đâu vậy? Sao sắc mặt lại xanh xao thế kia? – Ông Lâm nhìn nó đầy trìu mến.
– Cháu không sao. Cháu… cháu – Nó đưa mắt tìm kiếm ai đó. Đơn giản chỉ là muốn khớp kịch bản với cậu.
– Cô ấy sang nhà bạn mà. – Lâm Duy từ trên gác bước xuống.
– Đúng ạ. Cháu ở nhà bạn cháu mấy hôm nay. – Nó cười trừ.
– Cô ổn chứ? – Lâm Duy e dè hỏi.
– À… ổn. – Nó cười.
– Ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà.
– Không sao. Tôi muốn đến trường. – Nó chợt nghĩ đến hai cô bạn thân, thấy có lỗi vì sự vắng mặt đột ngột.
– Umk. Vậy mai tôi đưa cô đi học. – Lâm Duy cố làm ra vẻ thản nhiên.
Quả thật là không giống với trong tưởng tượng của nó. Nó cứ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ với cậu sẽ là trong không khí nặng nề đến ngạt thở. Nhưng trên thực tế, chỉ có ngạt thở chứ không hề nặng nề.
Lạ rằng sau đó, Lâm Duy không hề đả động đến vụ cũ nữa. Nó mặc nhiên cho qua bởi đó cũng là những gì nó muốn. Cuộc sống cứ tiếp tục tiếp diễn những chuỗi ngày ê đềm vẫn hơn.
– Xin….xin lỗi. – Lâm Duy lắp bắp. Sao dạo này cậu luôn phải xin lỗi nó thế không biết.
– HẢ? – Nó tròn mặt nhưng chợt hiểu ra vấn đề – À…không sao!
– Cô không để bụng chứ? – Lâm Duy thăm dò.
– Không mà. – Nó cười tươi.
“Hãy cứ cười như thế nhé! Đừng bao giờ khóc, nhất là khóc vì tôi!!!”
Hôm sau, nó leo lên xe và ngồi cạnh Lâm Duy. Nó vẫn còn đang ngái ngủ. Sáng nay chẳng ai đánh thức nó, thế là lỡ mất bữa sáng. Nó thề rằng giờ ra chơi nhất định xuống canteen làm một bữa ra trò.
– Cầm lấy. – Lâm Duy đưa cho nó hộp cơm.
– Gì đây? – Nó không ngu đến mức không nhận ra đó là cái hộp cơm nhưng mà nó hơi nghi ngờ không biết có ẩn ý gì không. Giả dụ như độc tố?
– Cơm sáng đấy.
– Cho tôi hả? Cảm ơn. – Nó tiện tay mở ra xem bên trong.
– Không phải cho đâu. Chỉ tại những món đó không hợp khẩu vị nên để cô ăn cho đỡ phí. – Ai cũng có thể thấy mặt cậu đang đỏ dần lên. Nói dối không chớp mắt >_
Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp.
– Bà… bà… Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông.

– Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng.
– – Giọng nói nghèn nghẹn.
– Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà.

– Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi.

– Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi.
Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ… hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người.
Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất.
~oOo~
Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày… một ngày đặc biệt.
Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số.

– Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe.
– – Bà ngập ngừng.
– Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt.

– Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ.

– À là sao ạ? – Nó thắc mắc.
– – Bà nội khẽ thở dài.
– Hơ… vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu.

– Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.

Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không?
Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến ông.
“Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm.
Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ.
If you wander off too far. My love will get you home…
– Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy.
– – Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để hết pin.
– Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại.
Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó… cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng.
Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà.
– Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên.
– Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi.
Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, nó lại tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không thôi mấp máy cầu nguyện.
Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt.
“Rầm” Nó đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong.
– Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra thế này? – Nó nhìn quanh rồi lại nhìn giường bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín đầu.
Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn nó với ánh mắt xót thương.
– Lâm Duy, anh nói gì đi? – Nó nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp quà trên tay nó run run.
Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó… quen thuộc. Từng đường nét làm sao nó có thể quên đây?
“Cộp”
Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương ***.
– Ông ơi… – Nó chăm chú nhìn gương mặt thanh thản của ông nội.
Lâm Duy không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả.
– Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định tặng ông. Anh Key từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng… có lẽ cháu chậm chân hơn Thần chết rồi… – Nó nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt đau khổ.
– Lam Bình, con hãy để ông ra đi trong thanh thản đi. Nhìn mọi người thế này, ông sẽ không vui đâu. – Ba chồng nó vỗ vai.
Nó lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, nó cũng không muốn ông nhìn thấy nó khóc. Ông ơi… cháu sẽ gửi lời đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông nhỉ?
Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Lâm thích yên tĩnh, ông không muốn bị làm phiền… trong giấc ngủ say.
Nó nhìn Lâm Duy đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu, có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Nó biết cậu đau khổ nhưng lại không muốn thể hiện mình đang đau.
Rồi Lâm Duy buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và bước ra ngoài.
….::::::::::***::::::::::……
Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn tin?
Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể “tồn tại” mà không có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ “sống” sao nếu ông không ở cạnh.
Tôi nhớ ông.
Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy.
Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà.
Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi già.
Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai. Ngày mai… ngày mai của tôi nhưng ông… đã không còn có ngày mai nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông nội?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!