Linh bước vào căn phòng lớn trong biệt thự, lòng không khỏi bối rối. Mọi thứ ở đây đều quá xa lạ so với cuộc sống đơn giản trước đây của cô. Bức tranh tường lớn, những chiếc ghế bọc da bóng loáng, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một không gian sang trọng đến mức ngột ngạt. Cô không biết mình nên làm gì, đứng hay ngồi, nói hay im lặng.
Hùng đã quay đi, không một ánh mắt hay lời nói động viên. Anh chỉ đưa cho cô chiếc chìa khóa phòng ngủ và dặn dò ngắn gọn: “Đây là phòng của cô. Cô có thể nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ nói về công việc.”
Linh không có thời gian để băn khoăn. Cô nhận lấy chìa khóa và bước vào phòng. Cánh cửa đóng lại, nhưng không gian bên trong khiến cô cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác. Chiếc giường lớn, bộ đồ ngủ màu trắng tinh khiết, và những đồ đạc xa hoa như muốn nhấn mạnh sự khác biệt giữa cô và cuộc sống này.
Linh ngồi xuống giường, tay siết chặt chiếc vòng cổ mà mẹ cô đã tặng từ lâu, lòng rối bời không biết phải làm sao. Mặc dù hợp đồng hôn nhân là một lời đề nghị ngọt ngào với điều kiện hấp dẫn, nhưng sao cô vẫn không thể quên được cảm giác trống rỗng trong lòng mình. Cô nhớ nhà, nhớ cha, nhớ những ngày tháng nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười. Cô cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã rẽ, nơi mọi thứ đều có thể thay đổi trong chớp mắt.
Nhưng thực tế, Linh không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Cô biết, cô phải làm gì để có thể giữ vững cuộc sống này, dù chẳng biết tình yêu hay cảm xúc sẽ như thế nào.
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy muộn, những ánh nắng đầu ngày xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống căn phòng rộng lớn. Cô bước ra ngoài, hơi lúng túng khi lần đầu tiên đối diện với một không gian sống như vậy. Cảm giác lạ lẫm vẫn chưa buông tha cô.
Cô nhanh chóng thay đồ, đi xuống cầu thang. Phòng ăn lớn, tràn ngập ánh sáng từ những chiếc cửa sổ cao, và Hùng đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Anh nhìn cô một cách lạ lùng, nhưng không nói gì. Linh ngồi xuống và tự mình dùng bữa. Dù không khí rất im lặng, nhưng sự có mặt của Hùng khiến cô không thể nào ăn ngon miệng.
Cuộc sống mới của Linh bắt đầu trong sự im lặng như vậy. Mọi thứ đều diễn ra theo một trình tự mà cô không thể thay đổi. Cô chỉ là một người vợ hợp đồng, một bóng dáng vô danh trong cuộc sống của Hùng, người mà cô chưa hiểu hết.
Hùng không bao giờ chia sẻ về quá khứ của mình, cũng không có bất kỳ sự thân mật nào. Anh sống trong sự cô đơn của riêng mình, điều mà Linh không thể lý giải. Cô vẫn là một người ngoài cuộc trong thế giới này, và mọi thứ đều dường như không thuộc về cô.
Mỗi ngày trôi qua, Linh cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới, nhưng mỗi bước đi đều lặng lẽ, mỗi lời nói của Hùng đều như một bức tường vô hình, không cho cô cơ hội tìm hiểu thêm về anh.
Và rồi, một buổi tối, khi cô đang ngồi một mình trong phòng khách, Hùng bước vào. Anh không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhau nhiều hơn trong thời gian tới. Hợp đồng này không chỉ là hình thức. Cô hiểu chứ?”
Linh ngước nhìn anh, cảm giác lạ lẫm lại một lần nữa trào dâng. Cô gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy bất an. Dù chưa biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng cô chắc chắn rằng cuộc hôn nhân này không chỉ có hợp đồng. Chắc chắn sẽ có nhiều thứ phức tạp hơn mà cô chưa thể đoán ra.
Hùng bước đi, để lại cô một mình với những suy nghĩ hỗn độn. Nhưng Linh biết, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là kiên nhẫn, chờ đợi và tìm hiểu xem mối quan hệ này sẽ đi về đâu.