Giờ ra chơi hôm sau, tin đồn “Trình Kiệt và Lâm Tiểu Nhi công khai tình cảm giữa sân trường” đã lan khắp lớp. Chỉ cần cậu bước vào, bầu không khí liền dậy sóng.
– Ô kìa, học bá tới rồi! – Một bạn nam huýt sáo.
– Mau mau, tránh đường cho “chồng quốc dân” và “cô vợ hư hỏng” nào! – Một bạn nữ trêu chọc.
Tiếng cười rộ lên. Trình Kiệt nghiêm nghị, giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng về chỗ ngồi. Nhưng gương mặt đỏ hồng đã phản bội cậu.
Lâm Tiểu Nhi thì ngồi chống cằm, cười ranh mãnh:
– Thấy chưa, học bá? Tớ đã giúp cậu nổi tiếng hơn bao giờ hết rồi đó.
– Nổi tiếng vì mấy trò quậy phá của cô thì tớ… không cần. – Cậu hạ giọng, nhưng ánh mắt bất lực.
– Hứ, cậu nói vậy thôi chứ… rõ ràng là không ghét. – Cô bĩu môi, rồi bất ngờ quay sang cả lớp, cất giọng lanh lảnh: – Này mọi người, có ai muốn nghe học bá tự thừa nhận không nào?
Cả lớp đồng thanh:
– Muốn! Muốn!
Trình Kiệt choáng váng:
– Cô… đang làm cái gì vậy, Tiểu Nhi?
Cô đứng phắt lên, chống nạnh:
– Học bá à, từ hôm qua đến giờ cậu chưa chịu nói rõ ràng. Hôm nay, trước mặt tất cả, cậu phải trả lời tớ: Có thích tớ không?
Cả lớp ồ lên, mắt ai cũng sáng như đèn pha. Không khí sôi động đến mức giáo viên chủ nhiệm vừa đi ngang cũng ngạc nhiên dừng lại trước cửa, nhưng rồi lại lắc đầu bỏ đi, nhường chỗ cho… “drama học đường”.
Trình Kiệt đứng hình. Gương mặt vốn luôn bình thản giờ đỏ lựng. Cậu muốn tìm đường rút lui nhưng Tiểu Nhi đã nhanh chân chắn ngang, đôi mắt lấp lánh như trêu ngươi.
– Trả lời đi, học bá. Nếu không… tớ sẽ kể hết vụ hồi nhỏ cậu… khóc vì con mèo con trước toàn trường đấy nhé!
– Cô…!!! – Trình Kiệt nghẹn lời. Rõ ràng, Tiểu Nhi chẳng để cho cậu lối thoát.
Đám bạn càng hò hét:
– Thừa nhận đi học bá!
– Đừng để Tiểu Nhi “hư hỏng” uy hiếp mãi chứ!
Không khí căng thẳng nhưng tràn đầy chờ đợi. Cuối cùng, Trình Kiệt hít sâu một hơi, giọng trầm ổn nhưng đầy chân thành:
– Được rồi… Tớ… thích cô.
Cả lớp như nổ tung. Tiếng reo hò vang lên, ai cũng phấn khích. Một vài đứa còn vỗ tay đôm đốp như đang xem phim tình cảm cao trào.
Tiểu Nhi thì mắt sáng rực, môi cong cong thành nụ cười chiến thắng. Cô vươn người, chọc nhẹ ngón tay vào vai Trình Kiệt:
– Nghe chưa cả lớp? Chính miệng học bá nói đó nha~
– Cô… đúng là… – Trình Kiệt vừa xấu hổ vừa bất lực, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dịu dàng hiếm thấy.
Giữa tiếng ồn ào, cậu nghiêng người thì thầm chỉ đủ cho cô nghe:
– Tớ không thích mấy trò công khai này, nhưng… tớ thật sự thích cô. Đừng bắt tớ nói lần thứ hai theo cách này nữa.
Lâm Tiểu Nhi thoáng ngẩn ra. Trong giây phút ấy, tim cô bỗng đập mạnh. Dù vẫn cố giữ vẻ nghịch ngợm, nhưng gò má đã ửng hồng.
Cô vội gật đầu, rồi cười hì hì:
– Thôi được, coi như hôm nay tớ… thừa thắng xông lên thành công rồi nhé!
Buổi học hôm ấy trôi qua trong sự trêu chọc liên tục của bạn bè, nhưng cũng đầy niềm vui. Với Tiểu Nhi, đó là một chiến thắng ngọt ngào. Với Trình Kiệt, đó là một sự đầu hàng tự nguyện – một lời thừa nhận mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nói công khai.
Và kể từ hôm nay, cả trường đã có một “cặp đôi” khiến ai cũng phải chú ý: Học bá lạnh lùng và cô vợ hư hỏng đáng yêu.