Trên đường trở về, Diệp Oản Oản đi ngang qua một cửa hàng bán hoa.
Vốn dĩ kế hoạch hôm nay của cô sau khi đàm phán chấm dứt là hẹn Tư Dạ Hàn cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhưng buổi sánglúc cô muốn nói thì Tư Dạ Hàn đã đi đến công ty rồi, cho nên cô không có thể cùng anh đề cập tới chuyện này.
Để tránh nội bộ mâu thuẫn như trước kia, vô luận cô làm gì hằng ngày cũng nên báo trươc cho anh biết, đây là điều mà cô sẽ không thể quên sau khi sống lại.
“Ngài hảo a, hoan nghênh quý khách ghé thăm!”
Trong cửa hàng bán hoa, một cô gái mặc váy màu xanh nghe được ngoài cửa có âm thanh báo hiệu có khách nhân tiến vào liền giống như ngày thường lên tiếng chào hỏi, ngay sau đó theo bản năng mà hướng người mới bước vào cửa hàng nhìn lại.
Ngoài cửa pha lê chỉ nhìn thấy một cánh tay thon dài đang chậm rãi đẩy cửa ra, một người nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơmi màu trắng, tóc ngắn màu sợi đay cất bước tiến vào.
Trong cửa hàng trưng bày đầy các loại đóa hoa, giống như là một vườn địa đàng thần bí, nam tử nhẹ nhàng bước vào âm thanh từ tiếng chuông chậm rãi vang lên, khuôn mặt ở sau được bụi hoa che lấp như ẩn như hiện.
Đến gần một bó hoa hoa hồng lớn màu đỏ, nam tử hơi hơi dừng lại bước chân, tay tùy ý cầm lên một cành trong đó, lông mi rũ xuống như cánh bướm, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Xuyên thấu qua song cửa sổ gương mặt tinh xảo hiện lên dưới anh mặt trời, hoa hồng đỏ kiều diễm đều không thể chiếm đoạt được nửa phần nhan sắc của hắn, ngược lại duới cảnh sắc đó đều như trở thành nền cho hắn……
“Chào cô, xin hỏi cô có thể giúp tôi gói lại một bó hoa hồng đỏ không?”
Thẳng cho đến khi bên tai truyền đến thanh âm réo rắt khàn khàn của nam nhân, nhân viên cửa hàng mới mãnh liệt hoảng hốt phục hồi lại tinh thần của mình khi nhìn chàng trai mới bước vào của hàng cô cữ ngỡ người đó đang từ trong mơ bước ra. Nhìn thấy ánh mắt lưu li đang muốn dò hỏi của cậu thanh niên đó, hai má của cô gái bán hàng tức khắc nóng lên một trận vội vàng trả lời, “Có thể, đương nhiên có thể, không biết ngài yêu cầu bao nhiêu bông?”
Nam tử nhẹ nhàng vỗ về cánh hoa nghĩ nghĩ, ngay sau đó mở miệng nói “99 bông đi!”
“Tốt tốt, tôi đây liền giúp ngài gói hoa!” Nhân viên gói hoa vừa bắt đầu bận rộn gói hoa vừa một bên ngẩng đầu lên nhìn trộm đánh giá nam tử đối diện.
Thiên a! Người này cũng quá đẹp đi! Quả thực so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn nhiều!
Không biết nữ hài tử nào vận khí tốt như vậy lại có thể được nam nhân soái ca này tặng hoa hồng đỏ, mà là 99 đóa hoa luôn nha!
Nhân viên gói hoa tâm tình muốn bát quái tức khắc hừng hực bốc cháy lên!
“Hoa hồng này mới được chuyển tới trong tiệm sáng nay, thực tươi nha, mua về có thể để lại rất lâu đó…… Ngài xem gói như thế này có được không? Gần đây lưu hành phương thức gói hoa như thế này đấy! Có thể xem thử, nếu muốn tôi liền giúp ngài dùng loại này?”
“Có thể, rất đẹp.” Nam tử gật đầu.
Bị nam nhân nhìn chằm chằm nói hai chữ “Rất đẹp”, cô gái gói hoa mặc dù trong lòng biết rõ hắn đang nói chính là cách đóng gói hoa mà thôi nhưng vẫn mạc danh tự mình đỏ mặt một trận, ngây người một lúc, sau đó giống như lơ đãng mà hỏi thăm “Tiên sinh, ngài mua hoa để tặng bạn gái sao?”
Nam tử lắc đầu: “Không phải.”
Cô gái đó vừa nghe xong tức khắc có chút kinh ngạc hỏi lại “Không phải tặng bạn gái sao?”
Mua hoa nhưng không phải tặng cho bạn gái sao?
“Nhưng tặng hoa chính là muốn đưa cho cô gái mà mình thích nha?” Cô gái gói hoa suy đoán nói, ngay sau đó càng thêm tò mò mà lẩm bẩm “Tiên sinh ngài soái như vậy cư nhiên còn cần theo đuổi con gái sao, đối phương nhất định là một siêu cấp đại mỹ nhân đi!”
Nam tử nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hơi hơi gợi lên khóe môi “Không tồi, xác thật là một đại mỹ nhân.”
Tiểu điếm viên tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, quả nhiên a!
Cô gái đó một bên hâm mộ một bên tưởng tượng đến người nữ nhân được đối phương nói là đại mỹ nhân, không biết rốt cuộc là mỹ nữ như thế nào nha làm cô thật tò mò, sau đó liền nghe được nam nhân tiếp tục mở miệng nói: “Bất quá, cô ấy không phải nữ hài tử tôi thích.”
Cô gái gói hoa nghe vậy có chút phát ngốc “Vậy cô ấy là?”
“Là bạn trai tôi.” Nam tử trả lời.
Cô gái gói hoa: “……”
Cô…… Cô đang nghe được cái gì vậy?
Bạn trai sao!
Đang gói hoa cô gái kia giống như bị sét đánh tới, trợn mắt há hốc mồm mà ngốc ở nơi đó.
Ít nhất qua ước chừng mười giây, nhân viên gói hoa rốt cuộc mới phản ứng lại được ý tứ của đối phương.
Vị cực phẩm soái ca trước mắt này thế nhưng…… Thế nhưng lại thích nam nhân?
Tâm tình của thiếu nữ nháy mắt như đã chịu một vạn điểm thương tổn…
Thật vất vả mới kéo lên được tâm tư của chính mình rồi tự mình nhận thấy được chính mình phản ứng quá rõ ràng cô gái nọ vội vàng nói lại “Uhm…… Xin lỗi…… Thất lễ rồi…”
“Không quan hệ.” Diệp Oản Oản không thèm để ý mà cười cười.
Nhân viên gói hoa nhìn đối phương khi mỉm cười càng làm người nhìn tim đập thình thịch, tâm tình mới vừa kéo lên lại tan nát một mảnh.
Vì sao tất cả soái ca lớn lên đều đã có bạn trai……
Rời khỏi cửa hàng bán hoa, Diệp Oản Oản điện thoại cho Hứa Dịch.
“Uy, Hứa quản gia, Cửu gia lúc này đang ở Cẩm Viên hay là ở công ty?”
“Cửu gia hiện giờ ở công ty, đang mở cuộc họp.”
“Hôm nay buổi tối anh ấy có buổi xã giao nào không?”
“Trên lịch hành trình hôm nay không có an bài.”
“Hiện tại tôi có thuận tiện đi qua tìm anh ấy hay không?” Diệp Oản Oản hỏi.
“Này…… Diệp tiểu thư, ngài chờ chút, tôi đi xin chỉ thị của Cửu gia một chút.” Đối với lời Diệp Oản Oản nói, Hứa Dịch khó tránh khỏi có chút không tưởng ngoài ý muốn, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Oản Oản chủ động đi tìm Cửu gia nha.
Bởi vì cô ấy cực kỳ bài xích cùng quan hệ của mình cùng Cửu gia bị người khác biết được cho nên sẽ không có trường hợp nào công khai cùng Cửu gia xuất hiện với nhau.
Rất nhanh chóng Hứa Dịch liền trả lời lại qua điện thoại “Diệp tiểu thư, ngài lại đây đi, chỉ cần cùng thư ký nói họ của mình là được.”
“Tốt, cám ơn a.”
Tư thị tập đoàn.
“Ngươi hảo a, xin hỏi ngài họ gì? Có hẹn trước sao?”
Tới công ty đại bộ phận đều là thương nhân, nhưng chợt thấy người đến là một vị tiểu soái ca, trong tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ lớn dễ dàng gây sự chú ý cho người khác, nữ thư ký kia ánh mắt không khỏi sáng ngời lên.
“Tôi họ Diệp, tìm Tư tổng, tôi đã cùng Hứa trợ lý hẹn qua rồi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Nguyên lai ngài chính là Diệp tiên sinh……” Nữ thư ký mới vừa rồi đã được Hứa Dịch dặn dò qua giờ phút này vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ là trong lòng hơi có chút hồ nghi, người trong miệng Hứa trợ lý nói không phải tiểu thư sao?
Phỏng chừng vẫn là đúng người đi!
Chỉ là xem bộ dáng của đối phương, tựa hồ như không phải tới nói chuyện chính sự, ngược lại lại làm cho cô có cảm giác là bạn trai tới công ty đón bạn gái tan tầm nha…
Nếu có thể được bạn trai soái như vậy ôm hoa hồng tới đón……
Lúc này, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Dư quang của nữ thư ký lúc này mới từ sườn mặt của nam nhân tuyệt mỹ thu hồi lại, khôi phục biểu tình chuyên nghiệp mở miệng nói “Diệp tiên sinh, Tư tổng đang họp thỉnh ngài ở phòng khách chờ một lát.”
Diệp Oản Oản gật đầu “Được thôi.”
Thư ký nói xong liền dẫn đối phương đi đến phòng tiếp khách.
Kết quả, hai người mới vừa đi ra vài bước, liền nhìn thấy một đám người từ trong phòng hội nghị đi ra.
Người đi đầu là lão bản của bọn họ một thân tây trang màu đen khuôn mặt lạnh băng, theo sau là một đám người quản lý cấp cao, mỗi người đều là biểu tình nghiêm túc.
Tư Dạ Hàn đang nghiêng người nghe Hứa Dịch bên cạnh báo cáo lại phát hiện thuộc hạ nhà mình đột nhiên không cất tiếng nói nữa.
Đỉnh lông mày của anh hơi chau lại, hướng Hứa Dịch nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Hứa Dịch đang nhìn chằm chằm một hướng khác vẻ mặt như dại ra.
Tư Dạ Hàn theo ánh mắt Hứa Dịch nhìn tới, chỉ nhìn thấy đứng đối diện là một nữ thư ký mà bên cạnh thư ký…… Lại là……
Nhìn nam nhân trẻ tuổi đang ôm một bó hoa hồng đỏ đứng bên cạnh nữ thư kia, đồng tử của Tư Dạ Hàn tức khắc hơi hơi co rụt lại.
Bởi vì BOSS nhà mình đột nhiên dừng bước chân lại, những quản lý cấp cao đi phía sau cũng đều dừng lại theo, đồng thời cũng phát hiện ra cảnh tượng ở đối diện.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy đối diện là một nam nhân mặc áo sơ mi màu trắng như sáng sớm sương mai thanh triệt trong tay ôm hoa hồng, từng bước một hướng bọn họ đi tới……
Cậu thanh niên kia lập tức ở trước mặt Tư Dạ Hàn dừng lại, cánh môi so với hoa hồng trong tay còn muốn kiều nộn hơn hơi hơi giương lên, con ngươi lập loè ý cười câu dẫn tâm người nhìn, thanh âm khàn khàn réo rắt chậm rãi nói “Tư tổng, tôi có thể có vinh hạnh mời ngài cùng nhau ăn một bữa tối được không?”