Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 142: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Điện thoại di động của Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên, vì vậy anh phải đứng dậy đi đến ban công nghe điện thoại.
Hàn Thiên Vũ không tỏ vẻ mình là minh tinh lớn gì cả, chủ động đi đến phòng bếp giúp Diệp Oản Oản.
Chỉ thấy người đang rửa rau là một chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng tay áo tùy ý xoắn lên mấy vòng, nước chảy dưới cổ tay trắng nõn như ngưng sương vậy, làm cho anh ta nhìn đến thất thần.
Diệp Bạch này không chỉ là có mỗi gương mặt ngay cả thân thể so với con gái còn muốn đẹp hơn nhiều.
Giới giải trí những năm gần đây rất lưu hành loại đàn ông so với phụ nữ còn đẹp mắt hơn, tùy tiện kéo một tiểu thịt tươi ra ngoài cũng có thể làm cho phụ nữ đều tự ti mặc cảm, bên cạnh anh ta cũng có không ít người như vậy, thế nhưng hầu như những người đó ít hay nhiều đều là cố ý giả vờ để có thể gọi là hoa mỹ nam, giống như hoa giả, hành động cử chỉ hay dáng vẻ đều có vẻ kệch cỡm, mà Diệp Bạch lại giống như dãy núi đại mạc bình minh trong sương chiều, linh khí bức người lại tùy ý tự nhiên mà có, tựa như có thể thổi hết nhân gian.



Ý thức được chính mình lại nhìn chằm chằm một chàng trai đến ngây người, Hàn Thiên Vũ vội vàng lắc đầu một cái phục hồi lại tinh thần “Để tôi giúp cậu đi!”
Nói xong liền cầm cải xanh bên cạnh lên, một bên rửa một bên mở miệng hỏi, “Diệp tiên sinh, nghe nói anh đã ký hợp đồng với Hoàn Cầu “
“Trước tiên đừng gọi tôi là Diệp tiên sinh, nghe không được tự nhiên, gọi tên tôi được rồi” Diệp Oản Oản nói xong cũng không kiêng kị gì trực tiếp trả lời “Đúng vậy, hôm nay mới vừa cùng Chu tổng bàn bạc xong xuôi mọi chuyện rồi.”
Hàn Thiên Vũ đang nghĩ đến điều kiện mà Diệp Bạch cùng Chu tổng nói rốt cuộc là cái gì, nguyên lai lại là cơ hội để tiến vào Hoàn Cầu.
Lấy điều kiện khí chất đặc biệt cùng bề ngoài của Diệp Bạch như vậy, đối với một người nghệ sĩ mà nói quả thực mà tuyệt hảo thiên phú, bất quá, lấy năng lực của Diệp Bạch, lựa chọn làm người đại diện ngược lại cũng không quá thua thiệt, thậm chí còn để cho anh ta cảm thấy thích hợp hơn.


“Công ty mà cậu đi là công ty nào vậy?” Hàn Thiên Vũ hỏi.
“Truyền thông Quang Diệu.” Diệp Oản Oản trả lời.
Nghe được bốn chữ “truyền thông Quang Diệu” đỉnh lông mày của Hàn Thiên Vũ nhất thời hơi hơi nhíu lên.
Nhưng mà nghĩ lại một chút thì anh ta thấy điều này cũng không ngoài ý, do dự mở miệng nói “Chu tổng người này tâm rất nặng, ngay từ đầu quả thật không muốn cậu có thể trực tiếp tiến vào tổng công ty.
Tính ra như vậy mới có lợi cho cậu, tổng công ty cùng những chi nhánh công ty khác quá mạnh mẽ trên căn bản nhân viên đều đã bão hòa, từng người cũng đã có nhân tài cùng thế lực riêng của mình rồi, cậu không có lý lịch cùng liên hệ, nửa đường nhảy vào cũng quá khó khăn để có thể lăn lộn cạnh tranh được. Quang Diệu bây giờ chỉ có một mình Chu Văn Bân, cậu từ nơi đó bắt đầu khởi nghiệp, có thể dễ dàng hơn một chút!”
“Tôi cũng cho là như thế.” Diệp Oản Oản gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai sẽ phải đi tới Quang Diệu trình diện, vì vậy hỏi thăm “Đúng rồi, Chu Văn Bân người này như thế nào có thể nói cho tôi biết một ít thông tin được không?”
Bởi vì kiếp trước cô đối với nghệ sĩ dưới quyền của Chu Văn Bân là Cung Húc có chút chú ý, cho nên cô đối với Chu Văn Bân cũng biết một chút.
Cung Húc là người trong công việc nổi danh tính khí kém khó giải quyết thích đùa bỡn với mọi người, mặc dù tư chất so với Hàn Thiên Vũ không phân cao thấp, nhưng bởi vì scandal quá nhiều cho nên từ đầu đến cuối đều không có cách nào vượt qua được Hàn Thiên Vũ, trước khi làm việc với Chu Văn Bân đã đổi không biết bao nhiêu người đại diện, cuối cùng chỉ có tính khí của Chu Văn Bân mới có thể đối phó được anh ta mà thôi.
Bình thường ở trước mặt người khác, Chu Văn Bân là một bộ dạng thật tốt, đối với người nào cũng đều là một mặt hiền hòa.
Nhắc tới Chu Văn Bân, Hàn Thiên Vũ sắc mặt lạnh lung trả lời cô: “A, chẳng qua đó chỉ là bộ mặt trước truyền thông cùng công chúng chế tạo ra mà thôi, tính tình của ông ta mọi người quen trong giới này đều biết, tóm lại ông ta lúc không có ai tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể nghĩ đến đâu, thời điểm tiếp xúc với ông ta cậu nên chú ý một chút để tránh bị ông ta lừa gạt!”


Diệp Oản Oản cảm kích gật đầu “Đa tạ đã nhắc nhở tôi sẽ cẩn thận!”
Hàn Thiên Vũ dám trực tiếp nói như vậy với cô, điều này đã nói rõ anh ta thực sự không có coi cô là người ngoài rồi.
Lúc Tư Dạ Hàn nói chuyện điện thoại xong đi ra ngoài nhìn thấy chính là cảnh Diệp Oản Oản cùng Hàn Thiên Vũ hai người tại phòng bếp một bên làm thức ăn một bên nói chuyện với nhau thật vui vẻ thoải mái.
Thời điểm Diệp Oản Oản đối mặt với Hàn Tiện Vũ hoàn toàn khác khi đối mặt với Tư Dạ Hàn, cô chưa bao giờ buông lỏng bản thân cùng lộ ra vẻ chân thật của mình cả, làm cho Dạ Hàn phải nhìn cô với ánh mắt khác.
Ba người tiến đến bàn ăn cùng nhau ngồi xuống, Hàn Thiên Vũ ngồi một bên, Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn ngồi phía đối diện.
Hàn Thiên Vũ nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, bỗng nhiên vỗ đùi một cái nói “Cậu có muốn uống chút rượu hay không tôi đây có một chai rượu cực kì ngon luôn đó!”
Diệp Oản Oản trong nháy mắt nhớ tới điều ước trên hợp đồng, theo bản năng hướng về Tư Dạ Hàn đang ngồi bên cạnh mình nhìn một cái, sau đó tự giác mở miệng nói “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu, nếu không hai người các anh uống một chút đi “
Hàn Thiên Vũ có chút thất vọng bất quá ngược lại cũng không có miễn cưỡng cô, nhìn về phía nam nhân đối diện hỏi “Tư tiên sinh tửu lượng như thế nào? Có thể cùng tôi uống vài ly không?”
Tư Dạ Hàn không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt dường như bao phủ một tầng sương mù không nhìn thấy, lộ ra mấy phần tịch mịch để cho người khác nhìn không thấu, nghe vậy nhàn nhạt mở miệng nói: “Còn có thể.”
“Được, tôi đây đi lấy rượu, hai chúng ta cùng uống một chút!”

Hàn Thiên Vũ rất nhanh liền từ bên cạnh cầm một chai rượu đỏ qua.
“Chai này là Romanee Conti được một người bạn của tôi ở Pháp năm ngoái đưa cho tôi, rất khó lấy được đó! Tôi vẫn luôn không có cam lòng mở chai rượu này ra để uống! Diệp Bạch, cậu thực sự không uống sao, dù sao cũng đang ở trong nhà của mình cho nên say rồi cũng không có chuyện gì đâu!” Hàn Thiên Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên.
Diệp Oản Oản than thở “Tôi đã đáp ứng bạn gái của tôi là không uống rượu.”
Hàn Thiên Vũ nghe xong một chút thất thần sau đó nhất thời bật cười “Cô ấy quản cậu nghiêm như vậy sao a? Dù sao vào lúc này cô ấy không có ở đây, cậu cũng quá nghe lời rồi!”
Diệp Oản Oản: “…” Vấn đề đặc biệt là anh ấy đang ở ngay đây có được không!
Diệp Oản Oản bộ dạng chính nghĩa không rời đáp: “Vẫn là không được nha, chuyện đã đáp ứng với người ta rồi thì vẫn nên thực hiện nha!”
Hàn Thiên Vũ trêu ghẹo cô thêm mấy câu nữa, ngay sau đó ba người liền vừa trò chuyện trên trời dưới đất vừa uống rượu ăn lẩu.
Mặc dù rượu vang phối với nồi lẩu thật sự khá là quái dị, nhưng trọng yếu chính là bầu không khí cho nên ba người đều không quá để ý.
Phần lớn thời gian dùng cơm đều là Thiên Vũ cùng Diệp Bạch nói chuyện mà người đàn ông bên người Diệp Bạch cực ít mở miệng cũng không có ăn bao nhiêu, phần lớn thời gian đều uống rượu, chỉ có Diệp Bạch giúp anh ta gắp thức ăn anh ta mới ăn mà thôi.
Khớp xương rõ ràng trên ngón tay của Tư Dạ Hàn bưng ly rượu đỏ nhẹ nhàng đung đưa, chỉ cần nhìn từ động tác anh ta thử rượu thôi, Hàn Thiên Vũ liền cảm thấy được người bạn này của Diệp Bạch thân phận địa vị nhất định không bình thường.


Mỗi một cái giơ tay nhấc chân phong thái thật giống như là đã được hun đúc lâu dài trong hoàn cảnh đãi ngộ của giới quý tộc thượng lưu, chỉ có như vậy mới có thể hình thành được mà thôi, so với mấy người nghệ sĩ cố ý huấn luyện để có thể biểu hiện ở trước mặt người khác bản chất hoàn toàn khác nhau.
Cánh tay người đàn ông khoát một cách tự nhiên ở sau lưng trên ghế dựa của Diệp Bạch, rõ ràng từ nãy giờ là anh ta đang cùng Diệp Bạch nói chuyện phiếm, người đàn ông kia từ đầu tới cuối đều chưa hề lên tiếng nói một tiếng nào cả, nhưng anh ta – Tư Dạ Hàn cùng Diệp Bạch lại quanh quẩn một cổ cảm giác khiến Hàn Thiên Vũ không nói cũng không diễn tả rõ được, đó là một cảm giác người ngoài hoàn toàn không chen vào được.
“A Cửu, anh ăn nhiều một chút a, làm sao cứ một mực uống rượu như vậy chứ, Thiên Vũ anh cũng ăn đi đừng ăn ít như vậy chứ?” Người nãy giờ đang vùi đầu ăn – Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng phát hiện ra thật giống như chỉ có một mình cô đang ăn bèn lên tiếng nói với hai người kia.
Tư Dạ Hàn tự mình cũng không có gắp thức ăn, Hàn Thiên Vũ chỉ ăn mấy miếng rau mà thôi.
Hàn Thiên Vũ bất đắc dĩ nói “Người làm nghề này của chúng tôi đều như vậy, đều phải khống chế việc ăn uống của mình.”
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời vui mừng vì mình chọn nghề nghiệp là người đại diện liền lên tiếng thông cảm nói: “Các anh quả thật cực khổ rồi, cơm ăn cũng không đủ no…”
Hàn Thiên Vũ nhún nhún vai nói “Không có cách nào chỉ có thể trong vòng 50 cân mà thôi, nếu muốn ở trong màn ảnh nhìn đẹp mắt, so với người bình thường phải gầy hơn, mọi người bình thường nhìn thấy trong TV những nghệ sĩ rất gầy kia trên thực tế cơ hồ là khô gầy như que củi..”
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục “Chính anh cũng vậy a, gầy như vậy mà vẫn còn giảm cân!”
Hai người đang nói chuyện, lúc này, một hồi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Là điện thoại di động của Tư Dạ Hàn.


Tư Dạ Hàn để ly rượu xuống, cầm điện thoại lên đặt ở bên tai trả lời “A lô.”
Tư Dạ Hàn không có mở miệng nói tiếp, sau một hồi nghe người đầu kia điện thoại nói, âm thanh khàn khàn mở miệng nói: “Gọi điện thoại cho Khương tổng để ông ấy khoan hãy đi trước, tôi đến liền đây.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!