Sáng ngày thứ hai.
Lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại phát hiện trên người mình đã đổi thành quần áo ngủ sạch sẽ, trên đầu tóc giả cũng không thấy, khôi phục lại bộ dạng của một cô gái làm cho cô sợ đến mức phải trở mình bò dậy.
Tối hôm qua uống rượu ở bữa tiệc kia, sau đó hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhớ rõ chính mình cùng Hàn Thiên Vũ đi một bữa tiệc ở hồ bơi mà thôi.
Sẽ không phải là bị Hàn Thiên Vũ phát hiện ra thân phận là con gái của mình rồi chứ?
Diệp Oản Oản vội vã mang dép chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó…
Thấy được người đang ở trong phòng khách uống cà phê là Tư Dạ Hàn.
Thấy người đó là Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim lúc này mới rơi xuống.
“Bảo Bảo, ạnh không phải là đi công tác không về ngay lập tức được sao? Thôi xong đời rồi, làm sao bây giờ đều đã trễ thế này rồi, em còn phải đi đến công ty làm việc nữa.” Diệp Oản Oản nhìn thời gian chỉ trên đồng hồ thấy không còn sớm nữa, một bên hoang mang rối loạn vừa bận rộn rửa mặt thay đổi quần áo vừa nói chút ít với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn nhìn về hướng của cô liếc mắt một cái, không nói một lời, cả người đều là áp suất thấp như thường thấy như trước đây.
Hóa trang giả xấu đã làm qua trong nhiều năm cho nên cô đã sớm quen tay hay việc rồi, tốc độ Diệp Oản Oản thay đổi quần áo rất nhanh, người ngoài nhìn vô có thể như đang nhìn những động tác võ thuật đẹp mắt, trang điểm da mặt lại càng dễ hơn nhiều, việc hóa trang thành con trai đối với cô mà nói đơn giản rất nhiều chỉ cần phải vẽ thêm một cập lông mày to dày trên gương mặt của cô, thêm vào đó da mặt cô trang điểm thêm làm cho người ta có cảm giác mờ mờ ảo ảo, và cô chỉ cần cho ngũ quan của mình hơi hơi anh khí cùng có chút góc cạnh là được rồi.
Những đồ trang điểm mà cô có trước kia đã được cô rao bán second-hand trên mạng, sau đó đổi thành đủ loại đồ nam.
Bây giờ là thứ hai nên cô phải đi đến công ty để làm việc vì vậy phong cách hôm nay mà Diệp Oản Oản chọn là một thân âu phục tương đối nghiêm túc, áo sơ mi trắng làm nền tảng, nơi cổ áo phối hợp với hình ảnh phục cổ lưu văn được thêu thùa lên đó, nơi иgự¢ chỗ vị trí túi áo thêu một đóa hoa hồng màu đỏ, cố tình dùng mái tóc thoáng che khuất lại cặp con ngươi quá mức liễm diễm câu người kia.
Thời điểm mới vừa bước ra, Diệp Oản Oản từ một cô gái mới vừa thức dậy mơ mơ màng màng biến thành thời một tiểu công tử thời trung cổ châu Âu trong xã hội thượng lưu cao quý nhã nhặn, sống trong nhung lụa.
“Ai Bảo Bảo à, anh tối hôm qua đem gót đệm giày của em cởi ra để chỗ nào rồi a?” Diệp Oản Oản cuống quít hỏi.
Mặc dù cô mỗi lần ở trước mặt Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ nhỏ bé chẳng qua do anh ấy quá cao mà thôi, bản thân cô cũng không quá lùn nhưng cô muốn cao thêm để cho cô có chút thần khí tự nhiên của một người đàn ông tiêu chuẩn MAN cho nên việc này cũng không thể thiếu.
Diệp Oản Oản đang khắp nơi đi tìm đồ mà mình cần sau đó hướng về phía Tư Dạ Hàn liếc mắt một cái, kết quả liền bén nhạy phát hiện mí mắt dưới của Tư Dạ Hàn có một tầng màu xanh đen, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, ồ, tối hôm qua Tư Dạ Hàn lại có thể ngủ không ngon sao?
Chẳng lẽ kỹ năng gây ngủ của cô mất hiệu lực sao?
Càng làm cho cô kђเếק sợ hơn chính là cô đột nhiên lanh mắt phát hiện trên cổ áo của Tư Dạ Hàn có vết tích của sự mờ ám.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản bước dài một bước tiến lên, vạch cổ áo Tư Dạ Hàn ra nói: “Thiên a! Bảo Bảo anh sao lại có thể ở sau lưng em, ở bên ngoài làm loạn như vậy chứ?!”
Vẻ ẩn nhẫn trong con ngươi của Tư Dạ Hàn từ sáng sớm đến giờ rốt cuộc biến mất hoàn toàn, trên mặt anh hiện lên một tia sáng lạnh lẻo, âm thanh cũng lạnh đến cực hạn, từng chữ từng chữ mà mở miệng hỏi lại: “Anh làm loạn sao?”
Diệp Oản Oản chỉ vết tích mập mờ trên cổ anh, vừa cởi nút áo của anh ra vừa lên tiếng chất vấn nói: “Anh còn không thừa nhận sao, anh nhìn anh đi trên cổ của mình có vết hôn rõ ràng như vậy cơ mà, còn có nơi này nơi này cũng có đó! Còn có cả dấu răng nữa kìa! Quả thật là khó coi mà, làm bại hoại thuần phong mỹ tục! Em không hề nghĩ tới anh là loại người như vậy đấy!”
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen như đáy nồi, đem tay của Oản Oản đẩy ra, lần nữa đem nút nơi cổ áo cài lại, vẻ mặt rõ ràng là nổi giận.
Sớm biết vậy tối hôm qua không nên mềm lòng đối với cô!
Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Tư Dạ Hàn một cái, sau đó đi ra mở cửa.
Người ở ngoài cửa chính là Hàn Thiên Vũ, nhìn thấy Diệp Oản Oản toàn thân bộ trang phục này, trong con ngươi rõ ràng xẹt qua một tia kinh diễm, ngay sau đó nhô đầu lên nhìn vào bên trong nhà, vừa lên tiếng nói: “Buổi sáng tốt lành, tôi có mua bữa ăn sáng, cậu có muốn ăn chung không?”
Diệp Oản Oản liếc nhìn đồ trong tay Hàn Thiên Vũ xách theo, không muốn để cho anh ta nhìn ra có điều gì khác thường, vì vậy thần sắc hoà hoãn lại, kéo cửa ra để cho anh ta tiến vào: “Cảm ơn anh, anh đang còn nghỉ phép sao dậy sớm như vậy?”
“Ách…” Hàn Thiên Vũ sờ lỗ mũi một cái, không biết mình nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ anh ta phải trả lời là chính mình tựa vào vách tường một đêm không có ngủ sao?
Hai người này chắc là không có chuyện gì đâu đúng không?…
Hàn Thiên Vũ đang nghĩ như thế thì vừa vào cửa liền thấy bên trong nhà bên cạnh bàn ăn Tư Cửu đang mặt lạnh sửa sang lại cổ áo xốc xếch, nhất thời thần sắc khó mà hình tưởng tượng được hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại, đến gần một chút, thấp giọng hỏi dò: “Uhm, tiểu Bạch, tối hôm qua… Tối hôm qua cậu không đem bạn của cậu làm điều gì khác thường chứ?”
Diệp Oản Oản một mặt không hiểu hỏi lại: “Bạn của tôi? Người anh đang nói tới là Tư Cửu sao? Tôi làm gì anh ấy sao?”
Hàn Thiên Vũ thấy cô dùng một bộ dạng hoàn toàn không có tí ấn tượng nào về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, nhất thời có chút không biết nên nói gì đáp lời: “Cậu đều không nhớ sao tối hôm qua cậu uống say trêu đùa anh ấy kia mà, còn gọi anh ấy là mỹ nhân nữa, gọi anh ấy là tiểu ca ca, còn nói nhất định phải coi bói cho anh ấy, kéo tay của ấy coi vân tay nửa ngày, nói anh ấy là cái gì trọn đời cô loan, cô độc suốt quảng đời còn lại một mình, còn nói mạng anh ấy là thiếu cậu, cho nên trừ phi ngủ cùng cậu mới có thể phá giải được điều đó, sau đó cậu liền như cường đạo đem anh ấy kéo vào trong nhà, tôi muốn ngăn cũng không ngăn lại được, còn hại tôi lo lắng cho cậu cả một đêm nữa…”
Diệp Oản Oản: “…”
What! Lời nói của Hàn Thiên Vũ… Giống như là một quả cân nặng tám trăm cân hung hãn đập vào trên đầu của Diệp Oản Oản để cho mắt cô bốc kim quang, trời đất quay cuồng…
“Anh mới vừa rồi… Nói cái gì vậy?” Diệp Oản Oản ngơ ngác hỏi lại anh ta lần nữa.
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng: “Cậu thật sự không nhớ rõ à…”
Diệp Oản Oản nói chuyện với Hàn Thiên Vũ âm thanh mặc dù không lớn nhưng Tư Dạ Hàn lại rõ ràng nghe thấy được, cho nên lần nữa đem cổ áo cẩn thận cài chắc lại ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Oản Oản chật vật mà nuốt nước miếng, hoàn toàn không dám trực tiếp dùng ánh mắt của của mình nhìn Tư Dạ Hàn, nhìn chòng chọc Hàn Thiên Vũ nói “Làm sao có thể chứ! Tôi làm sao có thể làm ra loại sự tình như vậy được chứ?! Trong lòng tôi chỉ có bạn gái của tôi mà thôi nha! Anh chớ có nói bậy bạ a!”
Hàn Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn cô một cái nói: “Tôi nói bậy bạ sao? Tối hôm qua cậu không chỉ đùa giỡn với một mình bạn của cậu, cậu còn trêu đùa với cả Hâm tỷ nữa, cậu cũng không nhớ rõ sao?”
Hàn Thiên Vũ vừa nói xong trong nháy mắt, sắc mặt Tư Dạ Hàn đang ngồi ở bên cạnh bàn rõ ràng càng khó coi hơn.
A, rất tốt…
“Hâm tỷ lại là ai nữa vậy?” Diệp Oản Oản như đang ở trong mộng hỏi lại.
Hàn Thiên Vũ: “Kiều Khả Hâm a!”
Diệp Oản Oản: “…!!!”
Nữ hoàng điện ảnh Kiều… Kiều Khả Hâm – nữ thần của cô a.
Hàn Thiên Vũ không thể làm gì khác hơn là giúp cô nhớ lại: “Hâm tỷ tựa hồ đối với cậu cảm thấy hứng thú, vì để giải vây cho cậu, tôi liền nói cậu là người đã có bạn gái, không phải là cái loại người tùy tiện, kết quả điều cậu làm thì sao, phá hủy đi hình tượng tôi mới xây dựng lên cho cậu, nói cậu chính là loại người như vậy, còn lôi kéo cả Hâm tỷ nữa coi bói cho cô ấy, nói cô ấy sẽ là nữ hoàng điện ảnh Kim Lan lần này, cậu không chỉ nói ra nữ hoàng điện ảnh Kim Lan là cô ấy, còn đem cả vị trí ảnh đế, nhân vật nam chính xuất sắc nhất, nữ chính xuất sắc nhất tất cả đều nói ra, tiếp đó còn cùng với cô ấy đánh cuộc nữa…”
“Đánh cược… Đánh cuộc gì?” Diệp Oản Oản không khỏi có loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Hàn Thiên Vũ nhìn cô một cái rồi nói: “Cậu đánh cược: nếu là cô ấy thắng, tùy tiện cô ấy muốn như thế nào cũng được, nếu là cậu thắng thì cô ấy phải cho cậu hôn một cái…”
Diệp Oản Oản: “…”
Đây tuyệt đối không phải thật! Cô sao lại là loại người làm bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy được?!
Ngay tại thời điểm tâm trạng của Diệp Oản Oản đang long trời lở đất, Hàn Thiên Vũ nhìn cô một cái, sau đó lại nói thêm một câu: “Cậu ngay cả tôi cũng câu dẫn!”
Diệp Oản Oản: “…”
Diệp Oản Oản tâm tê phế liệt hướng về phía của Tư Dạ Hàn nhìn lại, Bảo Bảo à… Anh nghe em giải thích…