Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 163: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Bên trong Diệp gia, đập vào mắt là một trang viên ngoài trời to lớn, cây liễu thành hàng, giăng đèn kết hoa không khí cực kỳ vui mừng.
Người quản gia là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, một cập mắt hẹp dài khôn khéo.
“Hoàng quản gia, ông vẫn khỏe chứ?!”
Một vài người đến tham gia thọ yến ý cười đầy mặt hướng về phía Hoàng quản gia chào hỏi.
Quản gia nhất nhất gật đầu ra hiệu, đúng mực, nhưng nếu có ai quan sát tỉ mỉ lại mơ hồ có thể thấy được trong mắt vị Hoàng quản gia này có một chút thần sắc ngạo nghễ nào đó không dễ dàng để cho người khác nhận ra.



Bên trong trang viên Diệp gia, mấy nghệ sĩ nhỏ có nhan sắc cùng địa vị không thấp dưới cờ giải trí Hoàng Thiên ngồi vào cùng một chỗ, xì xào bàn tán.
“Không phải chỉ là một người quản gia thôi sao? Thái độ của ông ta cũng quá ngạo mạn đi “
Mấy người nghệ sĩ ở giải trí Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ kia của Hoàng quản gia có chút không hiểu ngồi lại cùng nhau bàn tán.
Những người cùng Hoàng Minh Khôn chào hỏi, cơ hồ tất cả đều là nhân vật có mặt mũi ở Đế Đô.
“Thái độ ngạo mạn sao?” một người nghệ sĩ lớn tuổi cười nói: “Người ta là Hoàng quản gia đệ nhất tâm phúc của Diệp Y Y tiểu thư, ở Diệp gia quyền thế cũng cực lớn, địa vị lại cao, hơn thế nữa dựa vào quan hệ của mình cùng Diệp Y Y cho nên có rất nhiều quý nhân quan lớn có giao tình, mặt mũi của người ta có thể so với các ngươi đều lớn hơn nhiều đó.”


Mấy nghệ sĩ mới ra đời kia không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà, Diệp gia thật khó lường, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới quản gia Diệp gia lại có lai lịch lớn như vậy.
Một người quản gia lại có thể làm cho người khác tôn trọng đến mức này cũng coi như là khó gặp. Cho nên bọn họ càng ý thức được Diệp gia to lớn không phải là nơi mà mình muốn làm gì cũng được hành động của mình càng phải cẩn thận.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân cùng Diệp Mộ Phàm ba người đi thẳng vào bên trong trang viên, chậm rãi đi tới trước người Hoàng Minh Khôn.
“Hoàng quản gia, làm phiền dẫn tôi đi gặp cha tôi.” Diệp Thiệu Đình nhìn Hoàng Minh Khôn gương mặt lộ vẻ tươi cười vui vẻ.
Hoàng Minh Khôn nghe được một tiếng này, nhất thời dừng lại cuộc nói chuyện đầy khách sáo của mình cùng mấy người khách khác, liếc mắt quét qua Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường, giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Lão gia đang thay quần áo cho nên hiện tại sợ là không tiện lắm mong đại thiếu gia ngài đây đợi thêm chút nữa…”
Dù trong miệng Hoàng Minh Khôn nói ba chữ “Đại thiếu gia” nhưng trong giọng nói lại đặc biệt có vẻ khinh thường chói tai.
Mấy người khách đang cùng Hoàng Minh Khôn nói chuyện, nghe được Hoàng Minh Khôn nói lời này, ánh mắt không khỏi nhìn theo một nhà ba người Diệp Thiệu Đình, nhìn thấy ba người bọn họ mặc quần áo mộc mạc đáy mắt đều hiện lên nụ cười khinh miệt rối rít lắc đầu cười thầm.
Năm đó Diệp Thiệu Đình là chủ tịch tập đoàn Diệp thị oai phong một cõi, bây giờ coi như đã chấm dứt rồi, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng không muốn nhìn thẳng ông ta.
Ba chữ đại thiếu gia ngày hôm nay là loại châm chọc lớn đến cỡ nào a.
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hoàng Minh Khôn – kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hai tay để ở bên người nắm chặt thành hai quả đấm, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng Lương Uyển Quân ở một bên kéo lại, khẽ cau mày nhìn anh ta lắc đầu một cái.


Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mộ Phàm rơi ở trên người Hoàng Minh Khôn, hai tay nắm chặt đến mức cả người run run, ban đầu nếu như không phải là cha anh Diệp Thiệu Đình thưởng thức thì Hoàng Minh Khôn có thể đạt được ví trí như ngày hôm nay không?!
Bây giờ cha anh thất thế nghèo túng cho nên ngay cả tên Hoàng Minh Khôn này đều bỏ mặc không thèm quan tâm!
Trong lúc không khí ngột ngạt một thanh âm chợt vang lên.
“Hoàng quản gia, đã lâu không gặp!”
Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn mang theo con gái Lương Thi Hàm tiến vào.
“Lương tiên sinh!”
Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Lương Gia Hào, vẻ lãnh đạm trong nháy mắt phủ lên một bộ nụ cười, thái độ rõ ràng hoàn toàn thay đổi.
Lương Gia Hào bây giờ là em trai ruột cùng cha khác mẹ với Lương Mỹ Huyên vợ chủ tịch đương thời của tập đoàn Diệp thị, với loại thân phận này đãi ngộ so với Diệp Thiệu Đình đương nhiên bất đồng, Hoàng Minh Khôn có thể lăn lộn được đến địa vị bây giờ đương nhiên là có một loại nhãn lực nhìn người nhất định.
“Thi Hàm, còn không mau chào hỏi đi!” Phương Tú Mẫn cười híp mắt nhìn về phía con gái Lương Thi Hàm của mình nói.
“Chú Hoàng khỏe?.” Lương Thi Hàm hướng về Hoàng Minh Khôn cười nói.

“Thật là ngoan nha!” Hoàng Minh Khôn cười thân thiện đáp lại: “Thi Hàm thật là càng ngày càng xinh đẹp rồi.”
Nghe xong Phương Tú Mẫn một mặt đắc ý, nữ nhi của bà sao có thể không đẹp được?.
Phương Tú Mẫn tiếp tục mở miệng, ánh mắt bà ta liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiệu Đình, lúc này nụ cười trên mặt lập tức lãnh đạm đi, chân mày nhíu lên nói: “Anh rể, sao anh đến đây sớm vậy?”
Diệp Thiệu Đình nhìn thấy Phương Tú Mẫn hỏi liền trả lời: “Hôm nay là thọ yến của cha anh sợ trên đường kẹt xe cho nên trước sớm hơn một chút.”
Nghe vậy, sắc mặt của Phương Tú Mẫn lập tức kéo xuống, bà ta hơi nhíu máy lại nhìn Diệp Thiệu Đình từ trên xuống dưới, giọng không vui nói: “Em nói nha anh rể, anh tới đây sớm như vậy thì chuyện ở công ty phải làm sao bây giờ? Hôm nay công ty mới vừa nhập vào một lô hàng mới, còn chưa được đưa vào kho, anh lại bỏ bê công việc không ở đó canh gác, vạn nhất có chuyện xảy ra vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lời nói của Phương Tú Mẫn sắc bén, không chừa chút mặt mũi nào cho Diệp Thiệu Đình dù bà ta biết mình đang đứng ở trước mặt rất nhiều người.
Mấy chữ trách mắng kia truyền vào trong tai người ngoài, nhất thời đưa tới không ít tiếng cười thầm, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiệu Đình cũng càng ngày càng châm biếm.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã bàn giao chìa khóa cho tiểu Trương rồi, tiểu Trương sẽ thay anh tan làm muộn hơn so với bình thường chút xíu…” Diệp Thiệu Đình tính khí nhẫn nại nói.
“Anh để cho tiểu Trương thay anh trực sao?” Phương Tú Mẫn cười lạnh một tiếng nói.
“Anh rể! Anh nói thật đúng là quá dễ dàng a, người của công ty đều biết mối quan hệ giữa chúng ta, việc anh đang làm giống như là lợi dụng quyền thế mưu tư lợi ích riêng cho bản thân mình, đến lúc đó nếu bị truyền đi ra bên ngoài, người nào không hiểu rõ không biết còn cho là chúng ta dùng người không khách quan rồi nói chúng ta dung túng cho người thân, chèn ép nhân viên, anh nói xem anh làm như vậy làm sao để những người bên cạnh Gia Hào phục tùng được? Người khác sẽ lấy đây làm điểm yếu đâm chọc vào Gia Hào anh không biết điều đó sao?!” Phương Tú Mẫn không chút nào để ý đến ánh mắt đầy khác thường của những người bên cạnh vẫn tiếp tục nói.


“Vậy… Chút nữa anh trở về một chuyến là được…” Diệp Thiệu Đình thở dài đáp.
“Hiện tại trở về còn có ích lợi gì? Thời gian anh đi từ đây đến công ty mất bao nhiêu là thời gian anh cũng rõ mà, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì việc anh trở về bây giờ còn có thể làm cái gì nữa? Như vậy… Ai bảo anh là của ‘Anh rể’ chứ, thôi nếu anh tới rồi thì thôi đi, đừng quan tâm đến chuyện ở công ty nữa!” Phương Tú Mẫn hơi không kiên nhẫn phất phất tay, tuy nói không cần để ý nữa nhưng với ngữ khí khi nói chuyện của mình, không có một câu nào là không đâm vào trái tim của Diệp Thiệu Đình.
Lương Thi Hàm bởi vì mấy câu nói của mẹ mình cho nên cô cũng dùng một ánh mắt chán ghét liếc nhìn Diệp Thiệu Đình một cái.
“Tốt rồi tốt rồi!” Lương Gia Hào nhìn về phía Phương Tú Mẫn: “Cũng không nhìn một chút xem hôm nay là ngày gì, người tới cũng tới rồi bà còn đứng ở đây kêu la om sòm còn thể thống gì nữa chứ?!”
“Tại sao anh lại nói vậy?… Em không phải cũng là vì lo nghĩ cho công ty sao, công ty chúng ta kinh doanh cũng không dễ dàng chút nào thế mà chúng ta lại hết lòng quan tâm giúp đỡ còn phải nuôi thêm chị gái cùng anh rể của anh …” Phương Tú Mẫn bất mãn bĩu môi, thật giống như chịu một loại ủy khuất lớn.
“Cha, mẹ nói không sai, mẹ làm tất cả điều này không phải là vì cả nhà chúng ta sao, sao cha lại luôn nói giúp người ngoài như vậy?!” Lương Thi Hàm giúp đỡ Phương Tú Mẫn lên tiếng.
Hoàng Minh Khôn đang đứng bên cạnh nghe mọi chuyện chợt nhìn qua thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một nụ cười châm chọc, mở miệng nói:
“Lương tiên sinh, ngài cũng đừng trách làm phu nhân làm gì, phu nhân chẳng qua là người tính tình chính trực mà thôi, huống chi cũng không nói sai cái gì cả.”
Lương Gia Hào cười khổ một tiếng, cũng không biết phải nói cái gì, chính mình bị kẹp ở giữa, một bên là gia đình, một bên là chị của mình quả thật có chút khó khăn.
Đứng trơ mắt nhìn những người này châm chọc với cha mẹ, mặt Diệp Mộ Phàm sớm đã âm trầm, nếu không phải mẹ anh một mực kéo anh, sợ rằng anh sớm đã đánh mấy người làm cho người ta muốn nôn mửa này rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!