Tại thời điểm Diệp Oản Oản vừa nói xong những lời này, điện thoại di động trong tay cô chợt lóe sáng, biểu hiện trạng thái đang gọi cho người khác.
Vài phút trước đó, bên ngoài nhà cũ Diệp gia.
Ẩn trong bóng tối có một người nào đó ngồi trong xe, người đàn ông sắc mặt trong trẻo lạnh lùng ngồi ở trên ghế sau.
Phía trước ghế lái, Hứa Dịch yên lặng ngồi không nhúc nhích, tư thế này đã duy trì được hơn nửa giờ đồng hồ rồi.
Đáng lẽ bây giờ phải quay về Cẩm Viên, nhưng ông chủ của anh ta lại đột nhiên bắt anh đổi phương hướng, nói là đi đến một chỗ bất động sản khác, kết quả nửa đường đi tới chỗ đó, ông chủ đột nhiên bảo anh ta dừng xe.
Anh ta đang khó hiểu thắc mắc tại sao ông chủ phải đi đến chỗ bất động sản mà trước giờ chưa bao giờ đi qua, sau đó lại muốn anh ta nửa đường dừng xe, dừng xe rồi anh ta mới phát hiện ra chỗ đậu xe vừa vặn chính là khu lân cận của nhà cũ Diệp gia.
Trời ạ! Đi đến nơi bất động sản khác là giả, cố ý đi ngang qua nhìn ái phi của mình mới là thực sự đi.
Thời điểm Hứa Dịch đang nôn ói trong lòng thì điện thoại di động của Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên, trái tim nhỏ của Hứa Dịch sợ đến mức đột nhiên nhảy dựng lên.
Tiếp theo anh ta lấy ánh mắt liếc xéo qua một cái, liền phát hiện tên người gọi đến là… Diệp Oản Oản.
Đệt! Cô gái này bây giờ không phải là ở bên trong tham gia tiệc mừng thọ của ông nội cô ấy sao?
Lúc này gọi điện thoại cho ông chủ làm gì chứ?
Trong lòng đang rối loạn, từ chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn hơi dừng lại một lát, nhấn nút kết nối.
Một giây kế tiếp, giọng cô gái liền từ trong điện thoại di động phát ra…
[Cố tiên sinh, có thể hay không đem micro cho tôi mượn dùng một chút.]
Nghe được câu này, chỗ ngồi phía sau, ánh mắt của ông chủ anh không thể nhận ra âm trầm thêm vài phần.
Hứa Dịch rất sửng sốt, không hiểu câu nói này là có ý gì?
Diệp Oản Oản thật giống như đang nói chuyện cùng với người khác mà đối tượng đang nói chuyện còn họ Cố sẽ không phải là… Cố Việt Trạch đi!
Sau đó, lời nói của Diệp Oản Oản lần lượt truyền ra…
[Kính chào các vị khách mời đang có mặt ngày hôm nay, các vị khỏe chứ?… ]
[Hôm nay ở chỗ này, tôi vẫn phải tuyên bố cùng mọi người một chuyện, tôi, Diệp Oản Oản, từ nay trở về sau, chính thức cùng Cố Việt Trạch tiên sinh giải trừ hôn ước]
[Cố tiên sinh, tôi hiểu sự phẫn nộ của anh, nhưng thật xin lỗi, tôi đối với anh đã không còn cảm tình… ]
[Tôi đã có người mình thích rồi… ]
Cùng lúc đó, bên trong phòng tiệc, Cố Việt Trạch nghe xong lời uy ђเếק của Diệp Oản Oản, con ngươi chợt sáng lên vẻ lạnh lẻo.
Anh ta đương nhiên không hy vọng mọi người đều biết, vị hôn thê của Cố Việt Trạch lại thành người phụ nữ của Tư Dạ Hàn.
Nếu đó là một người đàn ông tùy tiện nào đó, anh ta tự nhiên có thể khinh thường, thậm chí toàn bộ công tử nhà giàu ở Đế Đô cũng không có mấy người đủ tiêu chuẩn để anh ta kiêng kỵ, nhưng cố tình lịa là… Hết lần này tới lần khác người đó lại là Tư Dạ Hàn…
Người mà dù có dùng đến gia thế hiển hách như anh ta ngửa mặt trông lên cũng không có tư cách tồn tại.
Tại thời điểm Cố Việt Trạch mặt lạnh trầm xuống, làn váy của Diệp Oản Oản di chuyển một cái, nhanh nhẹn rời đi.
Ở dưới sảnh, các công tử thế gia tụ ba tụ năm chung một chỗ, thán phục liên tục.
“Đệt… CMN! Tôi có nhìn lầm hay không Cố đại công tử của chúng ta bây giờ là bị người ta đá sao?”
“Phốc, nào chỉ là bị người ta đá, vị hôn thê ngay trước mọi người tuyên bố yêu người đàn ông khác, muốn giải trừ hôn ước, trên đầu đều bị cắm sừng lớn rồi!”
“Không nghĩ tới Cố đại công tử cũng có hôm nay a!”
Cố Việt Trạch tối nay vốn là muốn dùng bộ dạng vô cùng hoàn mỹ, giải trừ hôn ước, sau đó tuyên bố tin tức cùng Diệp Y Y đính hôn, trong lúc đó nếu Diệp Oản Oản có hành động thất thố nào thì chuyện đó đối với anh ta càng có tác dụng lớn hơn.
Nhưng anh ta không thể nghĩ tới, cuối cùng anh ta lại bị Diệp Oản Oản bày ra một màn này, hiện tại anh ta trở thành người bị bỏ rơi, đối với đàn ông mà nói đây là chuyện mất mặt nhất.
Không chỉ có Cố Việt Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu uyển chuyển của Diệp Y Y cũng hoàn toàn cứng lại.
Rõ ràng chính Diệp Oản Oản mới là người bị Cố Việt Trạch đá cùng ghét bỏ, nhưng lại bị Diệp Oản Oản náo loạn làm cho sự thật đổi trắng thay đen, dẫn đến người ngoài nhìn vào biến thành chuyện cô – Diệp Y Y nhặt lại người đàn ông mà Diệp Oản Oản không cần.
“Oản Oản…”
Diệp Mộ Phàm vào lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật như đang gặp quỷ.
Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình cũng mặt đầy kђเếק sợ, hiển nhiên cũng không ngờ tới con gái mình sẽ làm chuyện như vậy.
“Oản Oản, con… Mấy lời con mới vừa nói đến đều là thật sao?” Lương Uyển Quân khẩn trương truy hỏi.
Diệp Oản Oản trước khi tới đây đã cẩn thận cân nhắc qua, trước kia bởi vì cô không có qua lại cùng ba mẹ mình nên cũng chẳng có chuyện gì dễ dàng ᴆụng độ cả, nhưng bây giờ, cô cùng với Tư Dạ Hàn ở chung một chỗ chuyện này nếu muốn giấu giếm quả thật rất khó, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ phát hiện ra chuyện đó.
Thay vì để cho cha mẹ mình suy đoán cùng hoài nghi lung tung, tránh cho những người không biết chuyện rõ ràng ăn nói bậy bạ làm ảnh hưởng đến tình cảm của ba mẹ với mình, cho nên không bằng cô trước tiên cứ nói ra để trừ bỏ tai họa ngầm này.
Vì vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái mở miệng nói: “Cha, mẹ, đó là sự thật đấy!”
Lương Uyển Quân vui mừng quá đổi hỏi tiếp: “Vậy đối phương là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang làm gì? Có đáng tin hay không?”
Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Uhm, mẹ à, hôm nay không có tiện để nói tỉ mỉ về chuyện này, sau này có thời gian con sẽ cặn kẽ giải thích với ba mẹ, sau đó sẽ dẫn người về nhà cho ba mẹ nhìn một chút, có được không?!”
Cô đã cân nhắc qua mọi chuyện cô vẫn cảm thấy nếu kéo dài quan hệ như vậy không phải là biện pháp, cô phải nghĩ ra biện pháp để cho Tư Dạ Hàn không còn bài xích người bên cạnh cô nữa…
Diệp Oản Oản nói tới chỗ này, đột nhiên nghe trong điện thoại truyền tới một trận âm thanh huyên náo, lúc này mới phát hiện ra điện thoại trên tay của cô chưa tắt, mà Tư Dạ Hàn cũng từ đầu đến cuối không có cắt đứt.
Diệp Oản Oản hoài nghi đem di động cúp.
Đó là cái gì âm thanh gì vậy?
Cô mới vừa rồi nói không sai điều gì chứ?
Nghe được lời con gái mình nói xong, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình rốt cục cũng yên lòng, gật đầu liên tục.
Diệp Oản Oản đứng ở trước mặt ba mẹ mình, trên mặt đầy vẻ dịu dàng nhu thuận mỉm cười, “Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi!”
“Được…được…”
Cho đến giờ phút này, hai vợ chồng họ đã hoàn toàn xác định được, người con giá điêu ngoa tự do phóng khoáng lại xúc động hành động theo cảm tính thực sự đã thay đổi rồi.
Trước khi đi, người một nhà Diệp Oản Oản đến trước mặt ông nội cô muốn nói lời tạm biệt.
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lo lắng lão gia tử trách cứ Oản Oản, đang muốn mở miệng nói chuyện thì…
Nhưng không đợi lão gia tử nói chuyện khó dễ, Diệp Oản Oản đã cúi thấp đầu, chủ động nhận sai áy náy nói: “Ông nội, thật xin lỗi, Oản Oản hôm nay quá xúc động… Nhưng là… Tiếp tục như vậy thì đối với cháu, đối với Cố Việt Trạch hay đối với Y Y đều là một loại thống khổ, chi bằng cứ giải quyết dứt khoát chuyện này đi! Trước kia là con chấp niệm quá sâu, hiện tại con đã nghĩ thông suốt rồi, con muốn có cuộc sống riêng của mình!”
Diệp Oản Oản lúc nói chuyện thần sắc ẩn nhẫn đau khổ, dường như giấu vô số ủy khuất cùng kiềm nén nổi khổ trong lòng.
Diệp Hồng Duy vốn là nổi giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nha đầu nhỏ này rũ đầu xuống cắn môi lại không khỏi không tức giận được nữa.
Ông muốn trách mắng Oản Oản tại sao lại tự tiện nói ra lời giải trừ hôn ước.
Nhưng nghĩ lại thì hôn ước giữa cháu gái này cùng tiểu tử Cố gia kia quả thật đã sớm hữu danh vô thực, đúng như lời Oản Oản nói, lôi kéo chuyện này đối với ba người bọn họ đều không có lợi, dù sao thì cũng ảnh hưởng đến người cháu gái mà ông yêu quý nhất – Diệp Y Y.
Về phần Oản Oản ngay trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước là bởi vì có người mình thích, trên lưng mang tội danh phản bội vị hôn phu.
Nhưng nguyên nhân như thế này lại càng không rõ ràng…
Cuối cùng, dưới tình trạng vẫn có hôn ước mà Cố Việt Trạch ngang nhiên trước mặt mọi người cùng Y Y xuất hiện có đôi có cặp, vì vậy ông bây giờ cũng không có cách gì chỉ trích hành động của Diệp Oản Oản.
Vì vậy đến cuối cùng, Diệp Hồng Duy nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra một câu trách cứ nào cả.
Ngược lại, nhìn thấy cháu gái thường ngày một lòng đuổi theo sau lưng tiểu tử Cố gia kia, chủ động vứt bỏ hết thảy, nhưng thật ra ông lại cảm thấy Oản Oán có vài phần khí phách mà người Diệp gia bọn họ nên có.
“Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, trở về đi.” Một hồi sau, Diệp Hồng Duy cũng chỉ nói bốn chữ này.
Diệp Oản Oản nhu thuận gật đầu: “Vâng, ông nội gặp lại sau, ông nội ông nhớ bảo trọng thân thể, con sẽ thường xuyên sang đây thăm ông!”
Trong ngày thường Diệp Hồng Duy không cho phép cả nhà bọn họ tới nhà cũ, giờ phút này nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, thế nhưng cũng không nói không cho phép, chỉ tùy ý gật đầu một cái xem như trả lời.