Diệp Oản Oản nghe vậy có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn Tư Dạ Hàn không ăn rau cần sao?
Trong góc Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng nói: “Ngay cả thói quen ăn uống của ông chủ cũng không biết…”
“Anh không ăn rau cần sao?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó trả lời: “Ừm.”
“Ồ…”
Quả nhiên vẫn là Tần Nhược Hi hiểu khá rõ Tư Dạ Hàn, bất quá cũng là khó trách, coi như cộng lại cả hai đời thì thời gian nhận biết Tư Dạ Hàn của cô cũng không có dài.
Diệp Oản Oản đem đũa rau thu về, chuẩn bị gắp một món ăn khác.
Kết quả, cô bên này vừa mới chuẩn bị thu tay lại, đũa lại trống trơn, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đem rau cần ở trên đũa nuốt xuống.
Diệp Oản Oản ngẩn ngừơi, sắc mặt không hiểu nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “…”
Không phải nói… Không ăn sao…
Lưu Ảnh nhìn có chút hả hê vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại: “…”
Hứa Dịch yên lặng che mặt, hắn biết sẽ như vậy mà…
Trọng điểm không phải là ăn món gì, mà là ai đút nha.
Thấy Diệp Oản Oản bất động, Tư Dạ Hàn nghiêng người tay đặt lên trán, ánh mắt dò hỏi, ý là… Tiếp tục đút ăn.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, chần chờ lại gắp một đũa rau cần nữa.
Tư Dạ Hàn lần nữa mặt không đổi sắc mà nuốt vô bụng.
Lần này mọi người có ai còn không nhìn ra Boss mình là cố ý cho người ta chỗ dựa nữa chứ, thậm chí không tiếc công chế nhạo làm mất mặt mũi của Tần Nhược Hi.
Bất quá đó đơn giản chỉ là một chi tiết nhỏ thôi a.
Trong phòng mọi người theo bản năng nhìn về phía Tần Nhược Hi, bất quá người ta lăn lộn đến vị trí này cũng không phải là chưa từng thấy những cảnh như vậy, sắc mặt ngược lại vẫn không thay đổi chút nào.
Đút hết cơm xong, Diệp Oản Oản cũng không nhiều lời nữa, ngay lập tức lần nữa trở lại ghế sa lon ngồi đợi.
Lại qua nửa giờ, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng làm xong việc rồi.
“Kết thúc rồi à?” Diệp Oản Oản lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
Một bên Hứa Dịch mở miệng nói: “Cửu gia còn muốn đi đến tổng công ty để họp nữa.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản lần nửa tối lại: “Đến lúc nào rồi, như thế nào ngay cả buổi tối còn muốn mở hội nghị?”
Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: “Lần này hội nghị… Tương đối quan trọng.”
Quan trọng…lại là quan trọng…
Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi: “Anh không thể thay đổi ngày được sao?”
Tần Nhược Hi ở một bên giải thích: “Hội nghị lần này quả thật rất quan trọng, không thể trì hoãn, hy vọng Diệp tiểu thư có thể hiểu cho Tư tổng.”
Diệp Oản Oản không có nhìn đến Tần Nhược Hi, vẫn chỉ nhìn chầm chầm Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn xòe bàn tay ra, ở trên đầu của Diệp Oản Oản xoa nhẹ một cái nói: “Em về trước đi.”
Nghe được câu này, cơn tức Diệp Oản Oản mới vừa kiềm chế trong nháy mắt liền nổi dậy.
Chỉ biết công tác công tác, công tác chẳng lẽ so với mạng của mình còn quan trọng hơn sao?
Thân thể của mình như thế nào, trong lòng của anh không lẽ không biết?
Diệp Oản Oản nhìn về phía Hứa Dịch, иgự¢ phập phồng tức giận hỏi: “Từ nơi này đến công ty thời gian bao lâu?”
Nhìn hai người vào lúc này bầu không khí dường như không tốt lắm, Hứa Dịch cẩn thận trả lời: “Đại khái hơn một tiếng.”
Diệp Oản Oản lập tức nói: “Vậy tôi đây cũng muốn đi cùng.”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, vẻ mặt khó tin mà nhìn Oản Oản.
Diệp Oản Oản tức giận trừng anh nói tiếp: “Xem ra em không thể đi sao?”
Tư Dạ Hàn: “Tùy em.”
Lên xe.
Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn ngồi chung ở trên ghế sau.
Diệp Oản Oản tức giận cũng không nhẹ, không thèm nhìn người kia tự mình ngồi một góc, sinh khó chịu.
Đang xem laptop Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng phát hiện ra bạn gái mình tức giận, liền đem máy vi tính trên đầu gối gấp lại, nhìn Diệp Oản Oản.
Đại khái là cảm thấy tâm tình cô hôm nay dường như đặc biệt nóng nảy, vì vậy, mở miệng hỏi: “Hôm nay kỳ kinh nguyệt em đến sao?”
Diệp Oản Oản nhất thời trên trán nổi lên gân xanh: “…”
CMN anh mới tới kỳ kinh nguyệt đấy!!!
Diệp Oản Oản giận đến cạn lời không còn muốn nói nữa…
Dù cô chưa có tới kinh nguyệt cũng bị anh làm cho kinh nguyệt đến mất thôi!
Quên đi quên đi, cô không chấp nhặt với anh nữa.
Cái tên này căn bản liền không ở phạm vi con người bình thường, anh có thể biết được chuyện con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ nóng nảy đã là chuyện vô cùng không dễ dàng rồi.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó cũng không muốn kéo dài thời gian, xụ mặt một cái kéo đầu của Tư Dạ Hàn, đè ở trên đùi của mình nói: “Còn hơn một tiếng nữa, anh ngủ một chút đi.”
Cái người này buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi cửa, đến bây giờ đã mười giờ tối, cơm cũng không ăn đúng bữa, nếu cứ liên tục với cường độ công tác cao suốt 16 giờ như vậy, coi như là thân thể thật tốt cũng không nhịn được chứ đừng nói đến tình trạng hiện tại của anh.
Anh thật coi mình không phải là con người sao?
Tư Dạ Hàn gối đầu trên hai chân mềm mại của cô, trên mặt đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia ngoài ý muốn cùng cảm xúc muốn tìm tòi nghiên cứu.
Diệp Oản Oản lập tức trừng anh: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Chắc là thực sự quá mệt mỏi, lời nói của Diệp Oản Oản cũng giống như là một cái chốt nhấn xuống liền đóng lại vậy, ánh mắt của Tư Dạ Hàn muốn tìm tòi nghiên cứu còn chưa kịp nhìn ra điều gì, thì con ngươi đen kia đã bị mí mắt che chắn khép lại…
Diệp Oản Oản nghĩ đến, rất nhiều đứa con nít đều thích ôm lấy đồ chơi mình yêu thích hoặc là 乃úp bê đi ngủ, một khi 乃úp bê không ở người bên, liền không có cách nào ngủ được.
Chính bản thân mình lại có tác dụng đối với Tư Dạ Hàn, khả năng giống như là con 乃úp bê được trẻ con ôm vào trong иgự¢ khi đi ngủ đi.
Phía trước Hứa Dịch đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu phía sau thấy được hình ảnh chỗ ngồi ghế sau, trên mặt một mảng phức tạp.
Lúc sáng cuộc điện thoại kia gọi đến hỏi thăm thân thể của ông chủ, sau đó tự mình chạy tới gần như ép buộc đút cơm, hiện tại lại thừa dịp trên đường đi tận dụng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một giờ đồng hồ để cho ông chủ mình chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi một chút…
Diệp Oản Oản cô ấy đây là… Rốt cuộc có chủ ý gì đây?
Dù thế nào cũng sẽ không phải… Thực sự vì thân thể của ông chủ đi chứ?
Xe vững vàng chạy, bên trong xe đều rất thoải mái Tư Dạ Hàn rất nhanh liền ngủ say.
Diệp Oản Oản theo tủ chứa đồ bên trong lấy ra một cái chăn đắp lên người Tư Dạ Hàn, ngay sau đó thử hỏi dò Hứa Dịch: “Mấy ngày nay Tư Dạ Hàn có sắp xếp muốn đi công tác sao?”
Hứa Dịch mở miệng: “Có, cuối tuần sau.”
“Đi nơi nào?” Diệp Oản Oản lập tức hỏi.
“Nước B, nghe nói là có một hợp đồng quan trọng, hội nghị tối nay chính là muốn thảo luận chuyện này.” Hứa Dịch cũng không kiêng kị Diệp Oản Oản, trực tiếp trả lời.
Dù sao thái độ ông chủ nhà mình đối với Diệp Oản Oản đã bày ở chỗ đó, hắn còn muốn lừa gạt cùng che giấu cái gì nữa chứ.
Diệp Oản Oản vừa nghe đến mấy chữ “Nước B” “Bàn hợp đồng”, trong lòng đột nhiên chợt lạnh.
Sự kiện cùng kiếp trước phát triển giống nhau như đúc, Tư Dạ Hàn lại còn là phải đi nước B…
“Nhất định phải đi sao? Có thể đổi ngày hay không? Nhất định phải là Tư Dạ Hàn tự mình đi sao?” Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch thần sắc khổ sở nói: “Chuyện này… Sợ rằng không đi không được! Lần hợp tác hạng mục này toàn bộ công ty đều đã chuẩn bị thời gian hơn ba năm, không có khả năng không đi, cũng không có biện pháp tùy ý đổi ngày, thời gian trước đây đã hẹn xong lịch rồi, hơn nữa cũng chỉ có thể để ông chủ tự mình đi mà thôi. Oản Oản tiểu thư cuối tuần có chuyện gì sao?”
Diệp Oản Oản trầm sắc mặt, không nói gì.
Nghe lời nói của Hứa Dịch, chuyện lần này là không đi không thể rồi, hơn nữa bởi vì rất quan trọng, còn nhất định phải do Tư Dạ Hàn tự mình đi nữa.
Nếu như cô không giải thích được nguyên nhân thì muốn ngăn cản chyện này cơ hồ là chuyện không thể nào.
Đang êm đang đẹp, dựa vào cái gì để không cho anh ấy đi đây?
Nếu cô nói Tư Dạ Hàn lần này sẽ gặp phải nguy hiểm thiếu chút nữa ૮ɦếƭ ở nước B ai sẽ tin cô?
Chẳng lẽ… Lịch sử lại phải tái diễn à…