Khụ khụ, còn muốn giúp bọn hắn xem quẻ sao?
Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, vẻ mặt của tất cả mọi người: “…”
Diệp Oản Oản ở đây cười trên sự đau khổ của người khác còn chưa tính, lại còn: “Tà thuyết mê hoặc người khác”!
Lưu Ảnh kiềm chế tức giận mở miệng nói: “Diệp tiểu thư xin ăn nói cẩn thận, tối hôm qua chẳng qua chỉ là tôi có vận khí không tốt mà thôi.”
Bên cạnh Lưu Ảnh một thanh niên với thân hình cao gầy để tóc húi cua đoán chừng là người ủng hộ Lưu Ảnh, thấy đội trưởng mình bị sỉ nhục, sắc mặt có chút không vui nói: “Diệp tiểu thư, loại chuyện thế này cũng không cần đem ra đùa chứ!”
Tâm tình Diệp Oản Oản lúc này không tệ, ngược lại cũng không có muốn cùng hắn so đo tính toán, mà nhìn rồi quan sát người thanh niên đang nói chuyện một cái rồi nói: “Cậu tên là gì?”
Cậu ta ngẩn người, sau đó trả lời: “Tống Tĩnh!”
“A…” Nhất thời Diệp Oản Oản nhìn hắn nhiều thêm mấy lần nữa, vẻ mặt rất là tế nhị.
Không nghĩ tới lại là hắn…
“Diệp tiểu thư có gì chỉ giáo” Tống Tĩnh luôn cảm thấy biểu tình nhìn chăm chú đến hắn kia của Diệp Oản Oản làm hắn có chút sợ hãi.
Diệp Oản Oản rũ con ngươi, cười một tiếng, đưa tay ra, làm một cái động tác bấm ngón tay, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tĩnh mở miệng nói “Tôi mới vừa tính cho cậu một quẻ! Tính ra…”
“Tính ra cái gì” Tống Tĩnh theo bản năng hỏi ra lời.
Bên cạnh một đám người đang xem náo nhiệt mặc dù khinh thường, ngược lại cũng tò mò mà nhìn sang Diệp Oản Oản, muốn nhìn xem cô lại muốn nói bậy nói bạ nói cái gì nữa.
Diệp Oản Oản sâu xa nói: “Tính ra, cậu gần đây sẽ có một kiếp….”
Mọi người nghe vậy, khóe miệng hơi co rút, lại là có kiếp. Cô có thể đổi điểm mới mẽ chút được hay không?
Tống Tĩnh mặt không đổi sắc hỏi lại: “Kiếp gì cơ?”
Diệp Oản Oản sờ lên cằm, cân nhắc một chút chọn lời đáp lại: “A, coi như là… đào hoa kiếp đi…”
Mọi người sững sờ, ngầm oán thầm, đào hoa kiếp là cái quỷ gì.
“Không phải là số đào hoa nha, mà là đào hoa kiếp, hơn nữa kiếp này hung hiểm vô cùng!” Diệp Oản Oản một bộ vẻ mặt làm như có thật nói.
May cho cô là cô có trí nhớ tốt, cho dù là ở kiếp trước cùng người khác nói vài lời đôi câu, nhưng chỉ cần là chuyện cô chú ý tới thì sẽ nhớ rất rõ ràng.
Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lúc đó mấy người vệ sĩ đang nói chuyện phiếm, có nói tới một người tên là Tống Tĩnh. Lúc anh ta ở nước B, bị một người đàn ông nước ngoài vạm vỡ để ý, suýt chút nữa là éo giữ được cúc hoa rồi, chuyện này lúc ấy lớn lắm…
Hiện tại chuyện của Lưu Ảnh đã linh nghiệm, sợ rằng cúc hoa của Tống Tĩnh cũng vậy… Đáng lo a…
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, giọng mê hoặc nói: “Tôi có biện pháp phá giải chuyện này, có cần tôi nhắc nhở cậu một chút không? Tôi sẽ bớt cho cậu hai chục phần trăm nha!”
Vẻ mặt Tống Tĩnh biến thành đen: “Không cần, cảm ơn Diệp tiểu thư quan tâm.”
Diệp Oản Oản vẻ mặt lo lắng: “Thực sự không cần sao là thực sự rất nguy hiểm a! Có thể sẽ đối với cậu sẽ tạo thành sự tổn thương lớn a!”
Tuy rằng nghe nói cuối cùng là không thực hiện được, nhưng mà khẳng định đã tạo thành vết thương và nổi ám ảnh to lớn trong lòng cậu ta.....
Chỉ cần nhìn trường hợp của Lạc Thần là có thể thấy được nam thẳng đối với loại chuyện này có sự ám ánh sẽ nghiêm trọng đến mức nào a.
Thấy Tống Tĩnh hoàn toàn xem thường, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Oản Oản giống như nhìn một kẻ ngu, Diệp Oản Oản chỉ có thể tiếc nuối thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước xong liền trở về.
Nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, Tống Tĩnh một mặt không nói gì mà chán ghét đến buồn nôn nói: “Người phụ nữ này có phải não có vấn đề hay không a?”
“Là thần kinh có chút không bình thường nha!” Người bên cạnh buồn cười lắc đầu đáp.
“Có thể là vậy, nhưng sự việc có liên quan đến đội trưởng cô ấy thực sự lại có thể nói đúng như vậy a!” Có người mở miệng nói.
“Đó chỉ là cô ta như chó ngáp phải ruồi thôi, cậu cùng với cô ta là một dạng não có vấn đề rồi sao? Còn có đào hoa kiếp? Còn đặc biệt nguy hiểm? Hoàn toàn không biết cô ta đang nói hưu nói vượn cái gì nữa chứ?!”
Ăn sáng xong, đoàn người chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu lên đường.
Đảo mắt đã qua hai ngày, dọc theo đường đi đều khá yên ổn, không có chút khác thường nào.
Lần này đi theo có hai nhóm người, một nhóm ở trong bóng tối, một nhóm được Lưu Ảnh dẫn đầu ở ngoài sáng.
Thật ra thì đối với chuyền đi lần này có sự chuẩn bị đã vô cùng đầy đủ, huống chi lấy thân phận địa vị bây giờ của Tư Dạ Hàn, làm gì có ai dám liều mạng ở trên đầu con cọp làm bậy.
Cho nên lần này Tư Dạ Hàn đi ra ngoài, chẳng qua chỉ được xem như một lần đi công tác không thể bình thường hơn được mà thôi, không có người nào cảm thấy sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì cả.
Chỉ có Diệp Oản Oản, càng đến gần đến chỗ cần đến, trái tim liền căng thẳng càng nhiều.
Với số lượng người được bố trí như vậy, quả thật không có khả năng có nguy hiểm, nhưng người nào có thể ngờ tới được chuyện nhóm người này sẽ gặp phải …
Trong xe.
Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông bên cạnh mình sắc mặt hơi trắng bệch nói: “Cục cưng à, anh xác định không cần thêm nhiều người hơn nửa sao? Ít người như vậy em luôn cảm thấy trong lòng hoang mang, cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện! Anh tin tưởng em đi! Trực giác của em thực sự rất chính xác đấy!”
Lời nói giống vậy, hai ngày nay Diệp Oản Oản đã nói vô số lần.
Mặc dù cô biết bây giờ những người bảo vệ được đưa đến đây đã là những người chuyên nghiệp vô cùng, nhưng vẫn hoàn toàn không thể yên lòng nổi.
Tư Dạ Hàn nghe lời này đã quá nhiều lần rồi, cũng không có thần sắc không kiên nhẫn, nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, mà cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp đem cô kéo vào trong иgự¢ của mình.
Cái ôm ấm áp trong иgự¢ thoáng cái vậy chặt cô, đồng thời một bàn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô.
Vẻ mặt Diệp Oản Oản sững sờ, trái tim bất ổn nãy giờ trong nháy mắt này bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy Tư Dạ Hàn một tay cầm tài liệu, một tay duy trì tư thế ôm cô trong иgự¢ trấn an, phảng phất tạo cho cô một khoảng trời riêng biệt.
“…”
Bị anh ôm vào trong иgự¢ trấn an như dụ dỗ một tiểu hài tử, Diệp Oản Oản tâm tình vô cùng phức tạp.
Cái tên này, nói anh chỉ số EQ thấp nhưng ở một số thời khắc lại đột nhiên như được mở mang trí tuệ, thông suốt hơn nhiều.
Ban đêm, xe càng ngày càng tiến đến thành phố kế bên.
Nhóm người đặt chân đến khách sạn phụ cận.
Đêm khuya, Tư Dạ Hàn đang cùng một nhóm người quản lý cấp cao mở hội nghị, Diệp Oản Oản một mình nằm ngây ngốc ở trong phòng không ngủ được.
Vì vậy dứt khoát đứng dậy, đi tìm Hứa Dịch.
“Diệp tiểu thư, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?”
“Không ngủ được, luôn cảm thấy tinh thần có chút không tập trung…” Diệp Oản Oản thở dài: “Hứa Dịch, anh có thể khuyên Tư Dạ Hàn đem kế hoạch đổi ngày hay không?”
Nếu như đối phương có ý định nhằm vào Tư Dạ Hàn, coi như là tạm thời đổi ngày thì khả năng sau đó có chuyện xảy ra là điều không tránh khỏi, nhưng nói không chừng nếu đổi ngày kết quả sẽ có thay đổi lớn hơn thì sao, dù sao cũng tốt hơn so với diễn biến chuyện xảy ra ở kiếp trước…
Hứa Dịch cũng biết mấy ngày nay Diệp Oản Oản vẫn luôn quấn ông chủ mình nói cái gì mà có khả năng có nguy hiểm, nghe vậy bất đắc dĩ mở miệng nói: “Oản Oản tiểu thư, ngay cả cô đều khuyên không được, tôi đi nói càng vô dụng hơn thôi!”
Hứa Dịch trấn an xong lại nói: “Oản Oản tiểu thư, cô chắc là quá khẩn trương, lộ trình lần này vô cùng an toàn, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cô đi ngủ một giấc thật ngon đi, hoặc là đi xuống lầu đi SPA thả lỏng tâm tình một chút, chậm nhất là tối mai chúng ta liền có thể tới nơi cần đến rồi!”
—— “A, có nguy hiểm? Đây cũng là chuyện Diệp tiểu thư tính được sao?”
Hứa Dịch vừa dứt lời, sau lưng liền truyền tới âm thanh của Lưu Ảnh.
Diệp Oản Oản không có tâm tình cùng hắn tranh chấp, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: “Phải thì thế nào?”
Sắc mặt của Lưu Ảnh có chút khó coi, “Diệp tiểu thư, bởi vì cô là người của ông chủ, cho nên tôi luôn kính cô 3 phần, nhưng nếu như cô vọng tưởng làm bất kỳ chuyện gì gây tổn hại cùng uy ђเếק đến ông chủ thì đừng trách tôi không nói lời cảnh cáo trước với cô, cô mấy ngày nay một mực nói bậy nói bạ, làm lung lây lòng người, đã tạo cho mọi người ảnh hưởng tồi tệ, xin cô, hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm!”