Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 197: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Đối với đề nghị của Hứa Dịch, Lưu Ảnh quả quyết cự tuyệt: “Tôi không đồng ý! Coi như còn có một tia hi vọng cũng phải toàn lực bảo vệ ông chủ! Như vậy sẽ đem ông chủ lâm vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn! Chỉ vì cô
ta là một phụ nữ sao?”
Sắc mặt của Hứa Dịch xưa nay chưa từng nghiêm túc, giờ lại lạnh lùng nói: “Lưu Ảnh! Nếu như chúng ta ngay cả Oản Oản tiểu thư cũng bảo vệ không được, chờ ông chủ tỉnh lại, cậu làm sao cùng ông chủ nói chuyện đây?”
“Tôi…” Lưu Ảnh cũng rất rõ ràng thái độ của Tư Dạ Hàn đối với Diệp Oản Oản, đối với lời nói của Hứa Dịch cũng không cách nào phản bác nữa, nhưng hắn lại tuyệt đối không chịu vì Diệp Oản Oản, một cô gái cái gì cũng không tốt như vậy lại hy sinh lớn như thế.
Lúc Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh tranh chấp, Diệp Oản Oản một mực lẳng lặng nhìn chăm chú Tư Dạ Hàn, từ đầu tới cuối cũng không nói một câu.



“Oản Oản tiểu thư, xin cô chuẩn bị một chút, tôi sẽ lập tức phái người đưa cô rời khỏi nước B!” Hứa Dịch không dám chậm trễ nữa, lúc này nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ánh mắt của mọi người đều rơi trên người cô gái xinh đẹp đó.
Nguyhiểm trước mắt, lựa chọn của cô sẽ là gì?
Nếu như cô ấy thật tâm đối xử như lời của Tư Dạ Hàn nói, chắc chắn sẽ không vào lúc này rời đi, nhất định sẽ lựa chọn ở lại cùng, cùng ૮ɦếƭ cùng sống.
Trầm mặt phút chóc, Oản Oản ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi mà mở miệng: “Được, tôi biết rồi.”


Diệp Oản Oản nói xong, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhíu mày, ánh mắt nhìn về Diệp Oản Oản đều có chút không tốt lắm.
Vẻ châm biến trên mặt Lưu Ảnh trong nháy mắt lan tràn, thấp giọng cười lạnh: “Ông chủ, đây chính là người phụ nữ mà ngài một mực cưng chiều đó…”
Nguy hiểm trước mắt không chút nghĩ ngợi, do dự cũng không có, lập tức vội vàng muốn tự mình chạy thoát thân.
Nếu như là Nhược Hi tiểu thư, tuyệt đối không có khả năng bỏ lại ông chủ đang bị bệnh nặng một mình!
Hứa Dịch chẳng qua là khẽ thở dài, ngược lại không nói gì, dù sao Diệp Oản Oản chỉ là một thiếu nữ, lúc thế này sẽ muốn giữ được sinh mạng cũng là bản năng, huống chi cô ấy đối với ông chủ vốn là không có cảm tình gì…
Đang lúc mọi người soi mói nhìn mình, Diệp Oản Oản nhìn về hướng người đàn ông nằm trên giường rất lâu, sau đó, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Rất nhanh, hai người mặc trang phục màu đen, che kín mặt tới tiếp ứng Diệp Oản Oản.
“Diệp tiểu thư, mời cô mau chóng lên xe!” Ám vệ thúc giục.
“Chờ đã!” Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng.
“Diệp tiểu thư còn có việc gì sao?” một người trong đó mở miệng.


“Trong phòng tôi có một cái rương màu đen, giúp tôi mang theo đi.” Diệp Oản Oản yêu cầu nói.
“Diệp tiểu thư, chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, cũng không cần mang quá nhiều hành lý!”
Người mặc áo đen che mặt, cho nên không thấy rõ vẻ mặt, bởi vì được huấn luyện nghiêm chỉnh nên trong giọng nói cũng hoàn toàn nghe không ra tâm tình, nhưng Diệp Oản Oản dựa vào phán đoán của mình cũng có thể biết được hai người này đang tức giận trong lòng, còn có thể để cho bọn họ nghĩ trong cái rương chứa đồ đó là đồ đáng tiền mà cô tích góp được ở chỗ Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản vẻ mặt không thay đổi chút nào, kiên trì nói: “Cái rương này vô cùng quan trọng, nhất định phải đêm theo cùng, nếu không tôi sẽ không rời đi!”
Nghe được Diệp Oản Oản nói như vậy, bầu không khí nhất thời liền căng thẳng.
Hai người áo đen kia liếc nhau một cái, cuối cùng, một người trong đó đem cái rương kia kéo qua: “Diệp tiểu thư, hiện tại có thể đi được chưa?”
Diệp Oản Oản lúc này mới gật đầu: “Có thể!”
Một chiếc xe màu đen chạy tới, xen lẫn với một đám người của khách sạn, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn, cả một đội ám vệ nhỏ, tất cả đi theo âm thầm hộ tống…
Sau khi đem Diệp Oản Oản rời đi, những người còn lại cũng lập tức chỉnh đốn, đồng thời hộ tống Tư Dạ Hàn rời đi.
Trên mặt của Lưu Ảnh hoàn toàn tĩnh mịch.

Rời khỏi khách sạn có ích lợi gì chứ?
Toàn bộ thành trấn hiện tại cũng ở trong tay của bọn người kia, bọn họ đi nơi nào cũng đều là cá trong chậu.
Bọn họ không ra được, cứu viện cũng không vào được.
Coi như chờ cứu viện đánh vào, cũng không kịp nữa rồi, nước xa không cứu được lửa gần.
Toàn bộ thành trấn mặt ngoài nhìn qua sóng yên biển lặng, trên thực tế đã là một cái nhà tù to lớn, càng giãy càng chặt, cho tới khi đám người bọn họ toàn bộ bị cắn ɢɨết ở chỗ này.
Lúc này ông chủ lại bệnh nặng, bọn họ ngay cả tinh thần chống đỡ cũng không còn.
Tình hình của Tư Dạ Hàn cũng không lạc quan, trên đường lại phát sốt cao.
Làm nhiệm vụ từ trước tới nay, Lưu Ảnh chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Trên xe, sắc mặt Lưu Ảnh giống như một khối băng đem νũ кнí kiểm tra lau chùi nhiều lần
đáy mắt sáng lên, chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.


Tất cả những người khác cũng như thế, toàn bộ đoàn xe phía trên một không khí mù mịt bao phủ.
Hứa Dịch nhìn Tư Dạ Hàn ngồi ghế phía sau, nóng nảy, không yên thấp giọng hỏi thăm:
“Lưu Ảnh, nước B bên kia không có đáp lại sao?”
Lưu Ảnh: “Không có.”
Cùng nước B cầu cứu viện giống như đá chìm đáy biển.
Lưu Ảnh nhìn phía chân trời cuồn cuộn mây đen, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm mở miệng: “Đây hoàn toàn là một trận đánh có kế hoạch, có âm mưu cố ý ςướק ɢɨết!”
Hứa Dịch gắt gao siết quả đấm: “Rốt cuộc là người nào có quyền lớn như vậy, thậm chí ngay cả người của Thí Huyết Minh đều có thể điều động như vậy”
Lưu Ảnh cười nhẹ một tiếng: “Quan tâm hắn là người nào làm gì? người muốn ông chủ ૮ɦếƭ còn thiếu sao?”
Hiện tại cái vấn đề này đã không còn quan trọng nhất.
Nếu không phải là Thí Huyết Minh, bọn họ có lẽ còn một chút hi vọng sống sót.


Chỉ cần Thí Huyết Minh được điều động, nhất định không để người nào sống sót cả.
Lúc đầu còn tưởng rằng mục đích của đối phương chẳng qua là nhóm thiết bị này, mà bây giờ…
Cái này rõ ràng là mấy người kia muốn đẩy bọn họ vào chỗ ૮ɦếƭ mà.
Hứa Dịch không biết nên nói cái gì, hồi lâu không có mở miệng.
Sau một lúc lâu, mới mỏi mệt mở miệng hỏi, “Tình hình Oản Oản tiểu thư bên kia thế nào rồi?”
Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, liếc nhìn máy bộ đàm: “Vào lúc này hẳn là đã cao bay xa chạy rồi.”
Mục đích của đối phương là Tư Dạ Hàn, coi như phát hiện một hai con tôm tép nhỏ bé chạy thoát cũng sẽ không phí sức muốn đuổi theo đâu.
Hứa Dịch nghe vậy, lần nữa rơi vào trầm mặt.
Con đường đến thành trấn phồn hoa ngoài cửa xe nhanh chóng quay lùi lại, đoàn người càng ngày càng tiếp cận biên giới…
Mắt thấy cơ hội sống sót càng ngày càng gần, nhưng thật sự có người trong lòng không có chút hy vọng nào, mà là càng ngày càng nhiều tuyệt vọng.
Những người đó giống như đang thưởng thức tử tù sắp ૮ɦếƭ giãy giụa những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình, chậm chạp từ từ xuất hiện.
Lưu Ảnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hướng về phía không khí an tĩnh ngoài cửa xe nổi giận một trận la lên: “Cút ra đây! Thì ra Thí Huyết Minh cũng giống như một đám giấu đầu lòi đuôi giống như bọn chuột nhắt sao?”
Nhưng vào lúc này, một tia laser màu đỏ như lưỡi hái tử thần bất ngờ xuất hiện trên đầu của Lưu Ảnh.
Hứa Dịch thần sắc đại biến, lập tức nhào về phía Lưu Ảnh: “Lưu Ảnh! Cẩn thận! Tất cả mọi người nằm xuống!”
Trong nháy mắt mọi người ở trong xe đều nằm xuống, chiếc xe chở Lưu Ảnh toàn bộ nóc xe đều bị đánh bay, người bên trong xe phía sau lưng tất cả đều bị một trận đau đớn nóng như lửa thiêu đốt, bên tai một trận nổ ầm, rất lâu rốt cục mới khôi phục lại thính lực được.
Khi mọi người phục hồi tinh thần lại, phát hiện những người kia giống như quỷ mị bao vây bọn họ lại.
Bốn phía giống như thiên la địa võng rộng lớn xuất hiện rất nhiều xe màu đen, đoàn xe của bọn họ đi ở phía trước bị một chiếc xe việt dã màu đen được độ lại giống như một dã thú to lớn chặn lại ở nơi đó, bên trong xe việt dã mấy người lần lượt đi xuống…
Thấy rõ lần lượt những người xuống xe, trái tim đám người Lưu Ảnh ngay tức khắc như chìm vào đáy cốc…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!