Nghe nói tất cả thành viên của tổ chức này đều toàn thân áo đen thêu ám văn hoa hồng, mặt nạ màu bạc, thủ lĩnh của tổ chức là một người phụ nữ mặc váy đen, khăn lụa che mặt cũng màu đen, được người ta gọi là Hắc Quả Phụ.
Không có ai biết lai lịch người phụ nữ đó, tuổi tác như thế nào, có tin đồn nói người đó đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng lại có dung nhan của một cô gái trẻ, cũng có người nói mặt mũi rất đáng sợ dữ tợn…
Hơn nữa đi theo bên người phụ nữ này chỉ có vài tên thuộc hạ, mặc dù số người không nhiều, nhưng chỉ cần nhìn bước đi cùng khí tức liền có thể nhìn ra, những người này đều không phải nhân vật bình thường, phảng phất sự lạnh giá tàn bạo trên mỗi người.
Từ trang phục hình dáng bề ngoài tất cả đều giống như tin đồn ở bên ngoài đồn thổi, nhưng còn chuyện có thể khống chế được một đội ngũ như vậy thì…
“Không… Chẳng lẽ… Cô… Cô ta là Hắc Quả Phụ” Eugene cũng lảo đảo đi theo Jason lui về sau một bước.
Nếu như nói về mức độ biến thái cùng khát máu thì người phụ nữ này tuyệt đối là cụ tổ của bọn họ, thủ đoạn của người phụ nữ này tuyệt đối so với bọn hắn còn hung tàn hơn gấp trăm ngàn lần.
Hơn nữa người phụ nữ này có sở thích là đem những người đàn ông có dáng dấp đẹp mắt thân phận lại cao quý, ngay cả tộc trưởng gia tộc Sperge ở nước Mỹ cũng đã từng bị cô ta bắt đi.
Lúc đó dưới cơn thịnh nộ gia tộc Sperge dốc hết toàn bộ lực lượng ra, kết quả, trong một đêm cả tộc bị diệt.
Thời điểm mười năm trước là khoảng thời gian mà Death Rose nổi tiếng nhất đã không biết bao nhiêu là thế lực cường đại muốn ᴆụng vào, những thế lực đó đếm hoài không hết, nhưng kết quả mà tất cả thế lực đó nhận được đều là sự huỷ diệt.
Đừng nói là một gia tộc, coi như là toàn bộ quốc gia, ở trước mặt Death Rose cũng chỉ là đồ chơi trong lòng bàn tay của bọn họ, bị bọn họ tùy ý thao túng đùa giỡn mà thôi.
Nếu như chống lại thế lực như vậy, chẳng khác nào bọn hắn giống bọn người kia chỉ có một kết quả: ૮ɦếƭ.
Khó trách…
Khó trách cô gái này lại có thể chỉ một lời nói mà vạch trần điểm yếu của hắn, thậm chí ngay cả lai lịch của K cũng rõ ràng… Cùng lúc đó, mấy người Lưu Ảnh cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đồng loạt lui về sau mấy mét.
“Death Rose! ” Lưu Ảnh mới dấy lên tia hy vọng nhưng khi biết được lai lịch của nhóm người này thì toàn bộ những hy vọng đó đều biến thành nỗi tuyệt vọng lớn hơn.
“Làm sao có thể?!” Hứa Dịch vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Đây chẳng phải là tổ chức trong truyền thuyết sao? Đã mười năm rồi nhưng chưa từng có bất cứ tin tức gì! Bọn họ thấy cô gái kia giúp đỡ Tống Tĩnh, còn tưởng rằng là viện quân, ai biết lại là một đối thủ đáng sợ, hơn nữa nghe âm thanh của đối phương, là nói về bọn họ! Đây quả thực là vừa ra hang hổ lại gặp phải ổ sói! Tâm trạng của tất cả mọi người lại lần nữa rơi vào đáy cốc…
Tống Tĩnh che lấy vết thương, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hộ vệ quafn áo đen bên cạnh cô gái kia, đứt quãng mở miệng nói: “Tôi làm sao lại thấy … Cảm giác thân hình hộ vệ kia có chút quen thuộc…”
Không chỉ như thế, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ngoại trừ bề ngoài của tên hộ vệ kia, hắn cảm thấy nữ nhân kia cũng có chút giống với Diệp Oản Oản.
Hộ vệ?
Lưu Ảnh cùng Hứa Dịch nghe vậy nhìn về hướng người hộ vệ đang đỡ cô gái kia, trên mặt mang mặt nạ màu bạc, quả nhiên… Quả thật có mấy phần quen thuộc…
“Thân hình cùng Thập Nhất có chút tương tự…” Hứa Dịch lẩm bẩm.
Thập Nhất là đội trưởng tiểu đội hộ tống Diệp Oản Oản ra ngoài, bởi vì thân hình so với người thường cao hơn, cho nên có thể phân biệt tương đối dễ dàng.
Nhắc tới Thập Nhất, bọn họ liền nghĩ tới Diệp Oản Oản bỏ lại bọn họ rời đi, sắc mặt của Lưu Ảnh trong nháy mắt lại trầm xuống.
Đám người Lưu Ảnh chẳng qua là cảm thấy thân hình có chút giống nhau, nhưng cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, thần kinh tất cả mọi người đều căng thẳng mà hướng về phía hai thế lực kia.
Hôm nay… Chẳng lẽ cuối cùng vẫn là phải ૮ɦếƭ ở chỗ này sao?
Nếu như rơi vào trong tay Death Rose, vậy còn không phải như bọn họ rơi vào tay Thí Huyết Minh sao?
Tin đồn nói Hắc Quả Phụ này vì giữ dung nhan không già nên mỗi ngày đều dùng máu tươi của cô gái trẻ để tắm, lại cực kỳ thích ђàภђ ђạ dằn vặt các chàng trai có dung mạo xinh đẹp, bao nhiêu người có chức vị cao trong gia tộc đều bị ђàภђ ђạ ở trong tay của người phụ nữ này.
Mười năm không có bất kỳ tin tức nào, Hắc Quả Phụ lại vì theo dõi Tư gia mà lại một lần nữa xuất hiện…
“Phu nhân đối với Tư gia cảm thấy hứng thú sao?” K thăm dò mà mở miệng hỏi.
Dù sao Death Rose chỉ tồn tại ở trong tin đồn là một tổ chức quá mức thần bí, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, mặc dù người phụ nữ này nhìn qua lai lịch không nhỏ, nhưng đối với thân phận của cô ta, với sự cẩn thận của mình, K đương nhiên vẫn tồn tại một thắc mắc lớn.
Người phụ nữ thần bí lười biếng vuốt ve móng tay nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với người nào, cần phải nói qua với anh sao?”
“Không cần! Không cần! Đương nhiên không cần! Chẳng qua là…”
Nghe được trong giọng nói của đối phương có sát ý, vẻ mặt của K nhìn qua tựa hồ có hơi khó xử, suy nghĩ mở miệng nói: “Phu nhân người mà ngài muốn, dù cho tôi có một trăm lá gan cũng không dám cùng cạnh tranh với ngài đây, nhưng lần này thật sự là đúng dịp, nhiệm vụ của chúng tôi cũng liên quan đến những người này, nếu nửa đường thất bại, chúng tôi thật sự bị xem như là không hoàn thành việc mình được giao phó, cho nên, không biết phu nhân có thể thương lượng hay không?…”
“Ồ, vậy anh muốn như thế nào?” Diệp Oản Oản thờ ơ nhìn về hướng hắn một cái.
Con ngươi của K đảo một vòng, vẻ mặt ân cần nói: “Người phu nhân coi trọng, không phải là gia chủ của Tư gia chứ? Nếu phu nhân hôm nay đem người này nhường cho Thí Huyết Minh chúng tôi thì tôi nhất định sẽ dâng lên cho ngài một nam sủng so với Tư Dạ Hàn dung mạo còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần! Tuyệt đối khiến cho phu nhân ngài hài lòng!”
“A…” Trong không khí truyền tới một tiếng cười nhẹ của người phụ nữ.
Nụ cười này làm cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy.
K không khỏi có loại dự cảm xấu, cũng không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì, trong lòng bồn chồn: “Phu nhân…”
Không khí xung quanh hắn trở nên như trước bão táp, gió chợt thổi mạnh, sắc trời bỗng nhiên âm trầm xuống.
Giọng nói của người phụ nữ mặc dù vẫn là kiểu lười biếng không đếm xỉa tới xung quanh, nhưng khí tức quanh mình lại hoàn toàn thay đổi: “Không bằng, thủ lĩnh đem chính mình dâng cho tôi đi. Những tiểu khả ái của tôi hẳn là sẽ đối với anh cảm thấy rất hứng thú!”
Cái cảm giác ngột ngạt to lớn này làm cho hắn, lính đánh thuê cấp độ SSS không cách nào chống đỡ được luồng sát khí mãnh liệt như thế này, điều đó làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh, Cừu Hồng Hải lúc này mở miệng nói: “Không… Không dám!”
Tiểu khả ái trong miệng người phụ nữ này cũng không phải là sủng vật đáng yêu gì, mà là một bầy chó sói từng con từng con một ngay từ nhỏ ăn thịt người mà lớn lên.
Đối với vị phu nhân này mà nói, hắn dù là thủ lĩnh của Thí Huyết Minh cũng chỉ xứng làm thức ăn cho bầy chó sói của cô mà thôi.
Như vậy khác gì muốn sỉ nhục hắn, nhưng do lời nói đó được phát ra từ miệng người phụ nữ này cho nên hắn ngay cả một chút tức giận cũng không dám có.
“Không dám sao? Tôi thật ra lại cảm thấy thủ lĩnh can đảm không tệ, cho rằng tôi là một quả phụ ᗪâᗰ đãng quá đói khát sao? Không phải anh nghĩ tôi cái thứ rác rưởi gì cũng ᴆụng vào đấy chứ?!” Khí tức quanh mình của Diệp Oản Oản trong nháy mắt càng thêm kinh người, mà phía sau cô đội ngũ thần bí khó dò kia cũng tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Sao! Tôi tuyệt đối không có ý đó!” Cừu Hồng Hải bị dọa làm cho lưng ướt đẫm mồ hôi.
Quả nhiên vẫn là thất bại…
Đồ vật mà Hắc Quả Phụ coi trọng làm sao có thể dễ dàng nhả ra.
Huống chi ánh mắt chọn đàn ông của người phụ nữ này kén chọn cực kỳ.
Nhưng nhiệm vụ lần này quả thật vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể thất bại.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời K lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Bên kia, đám người Lưu Ảnh nghe được hai phe thế lực này coi ông chủ nhà mình thành đồ chơi mà trả giá, lòng sớm đã tràn đầy lửa giận.
Nhưng lúc này người ta là đao thớt, còn mình là cá thịt, với thế lực cường đại như vậy, bọn họ chỉ có thể mặc cho người khác xẻ thịt mình mà thôi.
Lúc này, thộc hạ thân hình cao lớn bên cạnh Diệp Oản Oản trong con ngươi dưới lớp mặt nạ phát ra ánh sáng lạnh lẻo, chợt bắn về phía bọn người Thí Huyết Minh nói: “Vậy còn không mau cút!”
“Phải… Phải phải…” Cừu Hồng Hải gấp gáp vội vàng lui về một bên phía sau.
Con vịt tới tay như vậy rồi lại bay mất, Cừu Hồng Hải không cam lòng là chuyện có thể tưởng tượng được, nhưng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, đối phương lại là người mà hắn hoàn toàn không trêu chọc nổi nên hắn vẫn nên từ bỏ thì tốt hơn.