Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 233: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Chờ Cung Húc thấy rõ tấm hình, Diệp Oản Oản đã nhanh chóng đưa tay thu hồi di động, ngay sau đó mở miệng nói: “Nhìn tôi.”
Cung Húc theo bản năng liền hướng Diệp Oản Oản nhìn lại, kết quả càng nhìn ngây ngẩn…
”Anh…”
“Giống không?” Diệp Oản Oản ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.
Cung Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, gật đầu liên tục…Mới vừa rồi còn không cảm thấy điều đó bởi vì khí chất chênh lệch nhau quá nhiều, nhưng nhìn kỹ một chút hắn liền phát hiện ra nam nhân này dáng dấp cùng mứt quả nhỏ quả thật rất giống nhau.



“Người trong hình, là em gái tôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Cô nói xong, trong nháy mắt, Cung Húc nhất thời trợn to hai mắt, đáy mắt hiện đầy vẻ khó tin.
Cái… Cái gì! Hai ngày nay hắn đi tìm mứt quả nhỏ của hắn đến phát điên, không ngờ người đó lại là em gái của người này..
Trong lúc nhất thời Cung Húc nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Oản Oản, quả thật là giống như đang nhìn thấy thần mặt trời Apollo, chiếu lấp lánh, hận không thể quỳ bái một phen!
Cuộc đối thoại của Diệp Oản Oản cùng Cung Húc chỉ phát sinh trong vòng mấy giây, mới vừa rồi khi cầm ảnh cũng chỉ có một mình Cung Húc nhìn thấy.


Lúc này, sau cánh cửa truyền tới một trận tiếng bước chân nhốn nháo, nhân viên trong phòng mang theo mấy người bảo an vội vã chạy tới.
Mấy người bảo an cao to lực lưỡng, khí thế nói: “Là ai ở chỗ này gây chuyện!”
Một bên tiểu trợ lý lập tức chỉ vào Diệp Oản Oản nói: “Chính là người đàn ông này, đến đây gây chuyện, còn có ý đồ đánh người, các anh lập tức bắt anh ta đuổi ra ngoài cho tôi!”
Nếu thương tổn tới một sợi tóc của Cung Húc, bọn họ thật sự không kham nổi.
Mấy người bảo an nghe vậy, nhất thời hướng về Diệp Oản Oản nhào tới.
Nhưng mà, khi mấy người này đến gần, Cung Húc trong nháy mắt lạnh mặt, dùng sức vỗ bàn, giận dữ quát: “Cút ngay! Tôi xem ai dám động đến anh ta!”
Nhìn thấy phản ứng của Cung Húc, hai tiểu trợ lý, mấy nhân viên toàn bộ đều ngẩn ra. Các nhân viên an ninh cũng trố mắt nhìn nhau, nhất thời không dám lộn xộn.
Tiểu trợ lý lại gần Cung Húc, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: “Húc… Húc ca, sao… Mới vừa rồi người này to gan lớn mật mạo phạm anh a!”
Cung Húc nhất thời đem cậu ta mắng té tát: “Mạo phạm đại gia cậu a! Ai cho cậu đối với Diệp ca của tôi hô to gọi nhỏ như thế!”
Tiểu trợ lý bị mắng một hồi, nhất thời trở nên mơ hồ.


“Hắc” Cung Húc không để ý tới trợ lý nữa, nói xong liền đứng lên, kéo cái ghế mình mới vừa ngồi, nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt khỏi phải nói có bao nhiêu nịnh hót: “Diệp ca, Diệp ca anh ngồi xuống đi!”
Nhìn thấy Cung Húc thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ, mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau, ngốc luôn tại chỗ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cái tiểu trợ lý kia ngơ ngác mở miệng: “Húc ca… Anh… Anh đây là….”
Cung Húc nghiêng đầu liền mắng: “Là cái đầu cậu a! Còn không mau châm trà mời Diệp ca đi! Có còn mắt nhìn người nữa ko! Lập tức đi lấy cho Diệp ca một trái dừa!”
Hai cái tiểu trợ lý: “…”
Hắc! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy. Đại thiếu gia nhà bọn họ, con ông cháu cha, làm sao đột nhiên lại đối với Diệp Bạch ân cần cung kính như vậy.Mặc dù hoàn toàn không biết rõ chuyện gì, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Cung Húc, hai người vội vàng một người đi châm trà, một người đi lấy dừa.
Cung Húc tự mình nhận lấy, cắm ống hút vào trong, ôm lấy trái dừa to đứng ở trước mặt của Diệp Oản Oản nói: “Diệp ca, anh uống, anh uống đi!”
Diệp Oản Oản cười như không cười nhìn gương mặt tuấn tú lấp lánh của Cung Húc liếc một cái, nghiêng người tay chống trán, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Nghe nói… Cung thiếu gia chuẩn bị đóng 《 Kinh Long 2》.”
Cung Húc nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhất thời nhớ tới chuyện mình vừa mới đoạt vai diễn Lâm Lạc Trần trong tay Diệp Bạch. Nghĩ tới chính mình còn chưa tìm được tiểu mứt quả, mà đã đắc tội với anh vợ tương lai, trên trán Cung Húc xuất ra mồ hôi lạnh.
Sau khi suy nghĩ một chút, Cung Húc không chút do dự mở miệng nói: “《 Kinh Long 2》….. người nào nói tôi muốn đóng 《 Kinh Long 2》? Tôi không hề biết nha! Đây căn bản chuyện không hề có!”

“Ồ có phải vậy không?” Diệp Oản Oản cười một tiếng, ngón tay giương lên, đem tờ fax mới vừa rồi trợ lý đưa cho cô lấy ra.
Cung Húc mắt liếc nhìn danh sách diễn viên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Chu Văn Bân ra ngoài đánh cho một trận. Nếu không phải là ông ta một mực ở bên tai mình lẩm bẩm, hắn như thế nào lại muốn ૮ɦếƭ, đi ςướק vai diễn này, làm sao lại đắc tội với anh trai của tiểu mứt quả được chứ!
Sợ mình sẽ bởi vì chuyện này mà cùng tiểu mứt quả mỗi người một nơi, Cung Húc liều ૮ɦếƭ mở miệng nói: “Diệp ca, hiểu lầm, cái này chắc chắn là hiểu lầm! Đang êm đẹp làm sao tôi có thể lại đột nhiên đi diễn nam 2 được chứ?!”
Nói xong lập tức nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý bên cạnh nói: “Hai người, rốt cuộc chuyện gì xảy ra ai cho phép các người tự tiện nhận nhân vật này cho tôi.”
Hai người phụ tá vào lúc này đã hoàn toàn ngốc rồi, nhìn nhau một cái sau đó, một người trong đó mở miệng nói: “Hắc…Húc ca, nhân vật này không phải là chính anh…”
Không phải chính anh nói nhất định phải nhận sao còn nói muốn đè Diệp Bạch tới chết! Vào lúc này làm sao lại giống như mất trí vậy.
Trợ lý còn chưa dứt lời liền lập tức bị Cung Húc khẩn trương cắt đứt: “Im miệng! Cậu còn dám nguỵ biện sao! Gan lớn rồi đó, lại còn dám ở sau lưng tôi tự tiện chủ trương! Lập tức đem Chu Văn Bân kêu đến đây cho tôi!”
Trợ lý không còn cách nào khác, tình huống này hắn thật sự là xử lý không được, vì vậy chỉ có thể mau chóng chạy ra ngoài tìm Chu Văn Bân mà thôi.
Những người khác bên trong phòng hóa trang cũng hoàn toàn không hiểu nổi tình hình tại sao lại tiến triển như thế này, đành im lặng ngơ ngác đứng tại chỗ…
Sau khi tiểu trợ lý đi tìm người, cặp mắt đào hoa của Cung Húc chớp chớp, đáng thương mà hướng Diệp Oản Oản nhìn nói: “Diệp ca, thật sự là hiểu lầm a, tôi làm sao lại có thể ςướק nhân vật của nghệ sĩ Diệp ca được chứ?…”


Diệp Oản Oản nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười, cũng không vạch trần….
Bên trong phòng làm việc lầu hai….
Chu Văn Bân đang vui vẻ lau chùi đồ cổ bảo bối của ông ta, vừa nói chuyện điện thoại: “A, ai nói cho anh biết Diệp Bạch đã lấy được nhân vật Lâm Lạc Trần rồi.”
“Bất quá là một tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi, cậu cũng quá đề cao cậu ta rồi! Nhân vật này, bây giờ đang ở trong tay của tôi!”
“Thế nào? Không tin sao? Công khai thử vai thì thế nào, anh cho rằng công khai thử vai thì nhất định là cậu ta à.”
Chu Văn Bân đang gọi điện thoại cho bằng hữu, trợ lý Cung Húc đột nhiên thần sắc vội vã đẩy cửa đi vào: “Chu… Chu tổng!”
Nhìn lấy tiểu trợ lý bộ dáng hốt hoảng, Chu Văn Bân bởi vì tâm tình không tệ, liền không có so đo với anh ta, liếc mắt nhìn sang hỏi: “Hốt hoảng cái gì vậy?”
Tiểu trợ lý cũng không biết rõ tình trạng, không dám nói bậy bạ, chỉ có thể một mặt đau khổ, khó xử mở miệng nói: “Húc ca muốn ngài đi tìm cậu ấy một chuyến…”
”Đại thiếu gia làm sao, lại cáu kỉnh à?”
Chu Văn Bân đối với loại tình huống này đã sớm thành thói quen, vô tình đứng lên mở miệng nói: “Đi thôi, đi xem một chút!”


Chỉ chốc lát sau, Chu Văn Bân liền đi theo phụ tá tới phòng hóa trang của Cung Húc: “Cung Húc a, thế nào, lại có ai chọc cho cậu mất hứng thế?”
Chu Văn Bân đang tâm tình tốt mà mở miệng hỏi, chân vừa bước vào cửa, kết quả, vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy trong phòng hóa trang ngoại trừ Cung Húc, Diệp Bạch cũng ở bên trong, không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền lộ ra thần sắc giễu cợt.
A, tiểu tử Diệp Bạch này, thật là tự tìm đường ૮ɦếƭ, lại dám trực tiếp chạy tới chất vấn Cung Húc.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!