Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 243: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Không biết có phải đúng hay không, mà cô lại nghe được trong lời nói của Tư Dạ Hàn phảng phất có ý như anh nhất định sẽ chết, chân mày Diệp Oản Oản khẽ cau lại.
Cô biết Tư Dạ Hàn không có ý muốn sinh con, dù sao kiếp trước cô cùng Tư Dạ Hàn kết hôn bảy năm, cũng không có con.
Là bởi vì biết bản thân mình không sống lâu, cho nên mới không muốn sao?
Đời này, bọn họ thậm chí còn chưa kết hôn. Lấy thân phận, bối cảnh hiện tại của cô, chỉ mới làm bạn gái của Tư Dạ Hàn cũng đã khiến cho những tộc lão Tư gia bất mãn, nếu cô trở thành đương gia chủ mẫu thật sự, không thể nghi ngờ sẽ trở thành đối tượng bị công kích nhiều nhất mất.
Kiếp trước, nếu không phải là vì việc cô cùng Cố Việt Trạch kích thích, Tư Dạ Hàn có lẽ sẽ không cùng cô kết hôn sớm như vậy.



Bởi vì tại thời điểm đó hoàn toàn không thích hợp, nhưng anh lại sử dụng cường quyền của mình kết hôn cùng cô, khiến cả gia tộc phản đối.
Nhớ đến kiếp trước, thời điểm bọn họ ly dị, thân thể của Tư Dạ Hàn đã như đèn cạn dầu, mâu thuẫn gia tộc trở nên gay gắt đến mức không thể điều hòa được, các thế lực minh tranh ám đoạt, nội bộ Tư gia trở nên hỗn loạn vô cùng, bên ngoài cũng bị một thế lực không rõ công kích.
Đời này, vô luận là xuất phát từ cái gì, cô cũng không hy vọng dẫm vào vết xe đổ để cho sự tình phát triển như thế, huống chi là chuyện sinh đứa nhỏ.
Cho dù là tình trạng thân thể của Tư Dạ Hàn hiện tại hay là chính bản thân cô, đều không cách nào gánh vác được một sinh mạng mới.
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi chăm chú: “Em cũng không nghĩ đứa bé thích hợp ra đời tại thời điểm bây giờ!”


Ánh trăng theo cửa sổ soi vào, bên cạnh, trên mặt của Tư Dạ Hàn phảng phất một tầng băng sương.
Diệp Oản Oản nhẹ nhàng mở miệng: “Lấy tình trạng của chúng ta bây giờ, thật sự là không thích hợp có con, đây là đối với một sinh mạng không chịu trách nhiệm, huống chi tình trạng thân thể của anh như vậy, chẳng lẽ anh không chỉ nghĩ để cho em làm quả phụ, còn muốn để cho em làm mẹ đơn thân sao!”
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp theo sau đó mở miệng nói: “Nếu là…..”
Nói ra hai chữ này, Diệp Oản Oản hồi lâu cũng không mở miệng nói tiếp.
Con ngươi Tư Dạ Hàn như hồ sâu tĩnh mịch hơi hơi nổi sóng, hướng về phía cô nhìn lại, lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô.
Thật ra thì khi Diệp Oản Oản vừa nói ra khỏi miệng cũng có chút hối hận, nhưng một mực bị ánh mắt của Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm, vì vậy chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nếu là… nếu là anh dưỡng tốt thân thể rồi, thì có thể xem xét.”
Tiếng nói của cô rơi xuống trong nháy mắt, đáy mắt lạnh lùng như mặt hồ phản chiếu ánh trăng chợt thoáng một cái, bể thành mảnh vụn.
Ánh mắt kia tựa hồ là không tưởng tượng nổi, ngưng mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô.
Trong lòng Diệp Oản Oản run lên, theo bản năng lấy tay bịt con ngươi làm làm người ta không khỏi tâm hoảng ý loạn của Tư Dạ Hàn, thúc giục nói: “Cho nên a, không cho nói chuyện với em nữa, nhanh đi ngủ đi!”
Tư Dạ Hàn giơ tay lên, cầm lấy tay nhỏ đang che mắt mình, đem áp vào lồng ngực của anh. Nhịp tim truyền vào lòng bàn tay dường như rất nhanh.


Một hồi lâu sau, trong đêm khuya tĩnh lặng, vang lên thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: “Được.”
Thời điểm anh nói chuyện khiến cho Ⱡồ₦g иgự¢ hơi hơi rung động, bàn tay Diệp Oản Oản để trong иgự¢ anh không khỏi một trận nóng lên.
Rất nhanh, bên người liền truyền đến tiếng hít thở vững vàng đều đều, tay của Diệp Oản Oản vẫn một mực bị bao bọc bởi lòng bàn tay của anh, cảm thụ rõ ràng nhịp đập có quy luật của con tim.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu hướng về phía người đàn ông đang ngủ kia nhìn một cái, ai oán thở dài.
Có cần phải nghe lời như vậy hay không chứ, sau đó anh lại có thể thực sự ngủ tђเếק đi bình ổn như thế được sao.
Hiện tại thì tốt rồi, đến phiên cô mất ngủ.
Sáng ngày thứ hai.
Lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại trên giường đã không thấy bóng người. Tư Dạ Hàn đã dậy rồi.
Diệp Oản Oản cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, cũng đã gần trưa mất tiêu rồi, đoán chừng là bởi vì tối hôm qua cô mất ngủ, cho nên hôm nay mới dậy muộn như thế này đây.
Diệp Oản Oản ở trên giường ngồi yên một hồi, sau đó xoa xoa đầu đi xuống giường.

Thời điểm đi ngang qua thư phòng, Diệp Oản Oản nhìn thấy hai cô hầu gái đang đứng ở cửa, xì xào bàn tán: “Thiệt hay giả vậy, cô vừa mới đưa vào, Cửu gia ngay lập tức đã uống sao?”
“Đúng vậy, khi đó Cửu gia đang làm việc, đoán chừng là chuyện tương đối khó giải quyết, sắc mặt rất đáng sợ, tôi vốn là đã chuẩn bị lui ra ngoài chờ lát nữa đi vào, kết quả, Cửu gia đột nhiên đem tôi gọi lại, để cho tôi đem thuốc bưng qua, một giây đều không có trì hoãn trực tiếp uống hết luôn.”
“Không phải chứ! Vận khí của cô cũng quá tốt rồi a!”
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản nghe được liền có cảm giác an tâm, người nào đó rốt cuộc có chút giác ngộ rồi.
Đúng hạn uống thuốc, chuyện này đã không cần lo lắng nữa rồi, trọng yếu nhất là giấc ngủ cũng có thể được bảo đảm, bây giờ còn cần giữ tâm tình ôn hòa, kỵ nóng kỵ giận kỵ mệt nhọc, tất cả những thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Nhắc tới mấy điều trên thì đối với người bình thường đều là chuyện có thể làm được hết sức dễ dàng, chẳng qua là mỗi cái đó đối với Tư Dạ Hàn mà nói đều dị thường chật vật.
Hiện tại khó giải quyết nhất chính là kỵ mệt nhọc.
Tư Dạ Hàn không tin bất luận kẻ nào, tất cả mọi chuyện đều tự thân giải quyết, chuyện này căn bản là không cách nào tránh khỏi.
Chính vì vậy, thân thể của Tư Dạ Hàn mới bị cạn kiệt đến ác liệt như vậy, kiếp trước cả người đều bị rút cạn.
Không còn cách nào khác, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, vị trí của Tư Dạ Hàn càng cao thì nhất định phải chịu đựng những chuyện này, nếu muốn để cho anh hiện tại ngay lập tức bất chấp tất cả vung tay đem tất cả mọi chuyện đều buông xuống, cái này rõ ràng không thực tế lắm.


Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cho anh không hao phí tâm lực nữa. Diệp Oản Oản đứng ở ngoài cửa, nhìn Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng ho khan, tâm tình lại trở nên trầm trọng.
Chuyện này cô tạm thời không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể tận lực thúc giục anh nghỉ ngơi đúng giờ, chờ lần sau thời điểm Tôn Bách Thảo tới kiểm tra định kỳ cho Tư Dạ Hàn, nhìn một chút tình huống của anh rồi lại nói tiếp!
Đảo mắt đã đến ngày kiểm tra sức khoẻ định kỳ.
Diệp Oản Oản, lão thái thái đi cùng Tư Dạ Hàn đến trụ sở riêng của Tôn Bách Thảo để kiểm tra toàn diện cho Tư Dạ Hàn.
Hôm nay cách lúc Tôn Bách Thảo chuẩn đoán cho Tư Dạ Hàn chỉ còn sống được nửa năm đã qua thời gian nửa tháng.
Diệp Oản Oản ngồi cùng lão thái thái, tâm tình phức tạp chờ ở bên ngoài phòng kiểm tra.
“Bà nội, bà đừng gấp, khoảng thời gian này A Cửu uống thuốc nghỉ ngơi đúng hạn, tâm tình cũng rất ổn định, nói không chừng có cải thiện.”
Nghe Diệp Oản Oản an ủi, lão thái thái biết trong khoảng thời gian này Diệp Oản Oản vẫn một mực ở bên người cháu trai, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, thở dài một tiếng rồi nói: “Chỉ hy vọng như thế thôi.”
Hứa Dịch ở một bên nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại đang đóng chặt, tâm tình cũng vô cùng lo lắng.
Khoảng thời gian này hắn đã nhìn thấy tận mắt Diệp Oản Oản hao tâm tổn trí ra sao để giúp Cửu gia điều dưỡng thân thể, nhưng thân thể của Cửu gia thiếu hụt không phải là chuyện một ngày hai ngày, hơn nữa đều đã bắt đầu có biến chứng, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy liền có thể bồi bổ lại được. Lần này kiểm tra sợ rằng kết quả vẫn không lạc quan lắm.


Bết bát hơn chính là, chuyện Cửu gia bệnh đã được thêm dầu thêm mỡ truyền đi, cơ hồ cả gia tộc đều biết được, sợ rằng không thể lừa gạt nổi nữa. Chờ suốt một giờ, cánh cửa sắt trước mặt rốt cuộc cũng mở ra.
Tư Dạ Hàn sắc mặt trắng nhợt từ bên trong đi ra.
“A Cửu!” Diệp Oản Oản lập tức đi qua đỡ anh.
Tối hôm qua nhiệt độ hơi thấp hơn so với bình thường, Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ là hơi hơi bị lạnh, kết quả buổi sáng ngay lập tức bị cảm. Sức đề kháng của anh đúng là đang càng ngày càng nhanh chóng giảm đi mà.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!