Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 245: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Nghe xong bệnh tình Tư Dạ Hàn, cơ hồ tất cả tộc lão đều đề nghị nhanh chóng sớm tiến hành phẫu thuật cấy ghép khí quan.
Gia tộc Tư gia lớn như vậy, đừng nói là yêu cầu đổi một hai cái khí quan, coi như là yêu cầu vật sống cung cấp khí quan suốt đời, cũng không thành vấn đề.
Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong sợ hãi về bệnh tình nguy nan của gia chủ, chỉ biết nếu Tư Dạ Hàn ngã xuống, gia tộc sa sút, lợi ích của bọn họ sẽ phải gánh chịu bao nhiêu đả kích, chắc chắn thế nào cũng vội vàng muốn để cho Tư Dạ Hàn kéo dài tính mạng của mình.
Nhưng không ai lo lắng thân thể của Tư Dạ Hàn có thể chịu đựng được việc phải thường xuyên giải phẫu hay không, đánh đổi như vậy, miễn cưỡng cho thân thể yếu ớt, mấy cách làm đó chỉ đổi được mấy năm tuổi thọ mà thôi, lại phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn.
Kiếp trước, Tư gia về sau sở dĩ loạn thành như vậy, sợ là bởi vì đến cuối cùng, Tư Dạ Hàn tinh lực căn bản không đủ để đối phó những người kia…



“Lão phu nhân, Vinh thúc, vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm khí quan thích hợp với gia chủ đi!”
“Đúng a! Nếu không lấy tình trạng cơ thể gia chủ hiện tại, tùy thời đều có thể xảy ra chuyện, đến lúc đó Tư gia há chẳng phải là đại loạn sao?!”
“Mấy gia tộc cùng các thế lực kia vẫn nhìn chằm chằm vào Tư gia chúng ta, sợ cũng đều đã nhận được tin tức rồi!”
Bên trong tiếng nghị luận hỗn loạn tưng bừng, Tư Minh Vinh trầm ngâm, một lúc lâu, mở miệng nói: “Đại tẩu, quyết định của tẩu là gì?”
Ngón tay nắm Phật châu của lão phu nhân khẽ run, chậm rãi mở mắt.


Nếu như không phẫu thuật, A Cửu chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ, hơn nữa bởi vì khí quan bệnh biến đổi, lúc nào cũng có thể ૮ɦếƭ đột ngột.
Nhưng nếu làm phẫu thuật, A Cửu có thể ráng chống đỡ mấy năm, trong vòng mấy năm này, có thể phải trải qua nhiều lần phẫu thuật thống khổ, còn chưa bàn về khả năng sau khi cấy ghép xuất hiện phản ứng bài xích cùng đủ loại di chứng sau này.
Phẫu thuật hay không…
Bà quả thực không có cách nào đưa ra sự lựa chọn, nhưng lại không có lựa chọn nào khác. Bà muốn A Cửu còn sống, bất cứ giá nào, cho dù chỉ có thể sống lâu hơn mấy ngày…
Không biết qua bao lâu, lão thái thái mới rốt cục mở mắt, giọng nói mệt mỏi đến cực hạn: “Cứ dựa theo lời các ngươi nói… Làm đi…”
Tư Minh Vinh đại khái cũng đoán được quyết định của lão thái thái, thở dài một hơi, không nói gì.
Mọi người rối rít phụ họa: “Vậy thì nhanh sắp xếp phẫu thuật đi! Không nên kéo dài!”
Trong con ngươi của Tư Minh Lễ thoáng qua một vệt tinh quang, mở miệng nói:
“Trong lúc gia chủ thực hiện phẫu thuật, công ty cùng gia tộc bên này có Nhị ca cùng tộc lão chúng ta ở đây lo liệu, gia chủ hết thảy có thể yên tâm! Thật tốt dưỡng bệnh!”
A!….Yên tâm sao!?…


Chính là những người này thừa dịp Tư Dạ Hàn bệnh nặng, điên cuồng bắt đầu vì chính mình mưu cầu lợi ích.
Trong góc, Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn trên ghế thủ lĩnh nhìn lại, Tư Dạ Hàn từ đầu tới cuối chỉ nói đơn giản mấy câu, tùy những tộc lão kia quyết định sống ૮ɦếƭ của anh, vận mạng của anh.
Cô biết, chính Tư Dạ Hàn cũng đồng ý phẫu thuật. Kiếp trước chính anh cũng lựa chọn việc phẫu thuật.
Cho nên, không có khả năng trông cậy vào việc Tư Dạ Hàn đi bác bỏ các ý kiến của các tộc lão rồi.
Một khi đã đưa ra quyết định, Tư Dạ Hàn sẽ đem những sự tình ở kiếp trước lặp lại hết thảy…
Tư Dạ Hàn thể chất vốn đặc thù, đối với sự phản ứng bài xích của việc nhận khí quan từ người khác thực sự rất nghiêm trọng.
Sau đó lại tiếp tục phẫu thuật không ngừng để tránh sự bài xích, cô coi như lại cố gắng thế nào, chỉ sợ cũng không thể điều dưỡng thân thể của anh trở lại như trước được nữa.
Mạng của anh chỉ là tạm thời được bảo vệ mà thôi, nhưng lại chỉ có thể sống thêm được mấy năm…
Lúc lão phu nhân gật đầu, sau đó Tư Dạ Hàn cũng ngầm thừa nhận, mọi người đã bắt đầu khẩn cấp thương nghị đủ loại công việc liên quan đến việc phẫu thuật.
Tư Minh Vinh đứng lên, mở miệng nói: “Nếu không ai phản đối, như thế, việc gia chủ phẫu thuật, cứ quyết định như vậy, tiếp theo…”

Ngay lúc Tư Minh Vinh đứng dậy mở miệng, trong nháy mắt, chợt trong góc truyền tới một âm thanh lạnh lùng rõ ràng:
“Tôi phản đối!”
Nương theo thanh âm đột ngột phát ra này, tất cả mọi người đều hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại.
Nguyên bản trong phòng khách huyên náo bây giờ một mảnh tĩnh mịch.
Lại là nữ nhân này! Con ngươi của Tư Minh Lễ thoáng qua một vệt âm trầm.
Tư Minh Vinh cùng những tộc khác lão nhìn thấy Diệp Oản Oản ở thời điểm này đứng dậy ngắt lời, sắc mặt trong lúc nhất thời cũng đều có chút khó coi.
Lúc Oản Oản mở miệng nói con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt, hơi chớp động, tầm mắt hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn qua.
Phùng Nghĩa Bình dùng nắp ly vuốt lá trà, một bộ dạng thể hiện nơi nào chạy ra tiểu miêu không hiểu tiếng người như vậy, lạnh lung hừ một tiếng mở miệng nói: “A, cô phản đối, cô có tư cách gì phản đối!”
Diệp Oản Oản vẻ mặt không thay đổi mà hướng về Phùng Nghĩa Bình nhìn lại: “Trí nhớ của Phùng đổng sự dường như cùng lệnh thiên kim một dạng mau quên, đây coi như là di truyền đi.”
“Cô…” Phùng Nghĩa Bình vốn muốn mắng, nhưng ánh mắt liếc qua vừa nhìn thấy trên ghế chủ tọa là Tư Dạ Hàn, nhất thời không dám nói tiếp nữa.


Dù sao người phụ nữ này bây giờ còn đứng yên trên thân phận chủ mẫu tương lai đương thời.
Diệp Oản Oản không để ý tới Phùng Nghĩa Bình nữa, đứng lên, như không nhìn thấy tất cả ánh mắt chán ghét, giễu cợt, khinh bỉ, của mọi người ở đây tự ý mở miệng nói: “Nếu như cấy ghép khí quan liền có thể để cho A Cửu sống thật khỏe, tôi liền không có có bất cứ ý kiến gì! Nhưng việc cấy ghép khí quan chỉ trị được ngọn không trị được gốc, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của anh ấy thêm mấy năm nữa thôi, tuyệt đối không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất!”
Tư Minh Lễ nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Cô một tiểu nha đầu thì biết cái gì, ở chỗ này ăn nói linh tinh! Tôn lão đều đã nói, gia chủ chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ, không phẫu thuật cũng chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ, ở thời điểm này, cô lại chạy ra phản đối phẫu thuật, rốt cuộc là đang âm mưu cái gì”
Tư Minh Lễ sau khi nói xong, những lão tộc khác cũng rối rít phụ họa lời của Tư Minh Lễ.
Đối mặt với chỉ trích của tất cả mọi người, ánh mắt của Diệp Oản Oản không chút sợ hãi đáp: “Thân thể của A Cửu chỉ cần điều dưỡng thích đáng, phối hợp với thuốc của Tôn lão tiên sinh cùng liệu pháp châm cứu, là có thể kéo lại trở về như lúc đầu, lúc trước tôi giúp A Cửu điều chỉnh trong khoảng thời gian nửa tháng, thân thể của anh ấy đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, điểm này Tôn lão có thể làm chứng.”
Tôn Bách Thảo gật đầu một cái tiếp lời của Oản Oản: “Quả thật như thế, chẳng qua là… Bây giờ tốc độ điều chỉnh quá xa không thể cản nổi sự phát triển của căn bệnh ác liệt của Cửu thiếu gia, cho nên tôi mới đề nghị giải phẫu. Dĩ nhiên, nếu như có thể điều dưỡng trở lại, vẫn là tốt nhất, như vậy tuổi thọ Cửu thiếu gia sẽ cùng người thường không khác gì nhau mấy…”
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt mang theo một cổ ác liệt, quét qua tất cả mọi người: “Cho nên, xin cho tôi thời gian ba tháng, tiếp tục giúp A Cửu điều chỉnh, nếu như đến lúc đó Tôn lão vẫn kết luận thân thể của A Cửu nhất định phải giải phẫu, như thế, tôi không còn lời nào để nói.”
Diệp Oản Oản vừa mới dứt lời liền bị tất cả tộc lão ở hiện trường phản đối…
“Quả thật là trò cười! Cho cô thời gian ba tháng! Cô biết ba tháng này đối với gia chủ mà nói nguy hiểm cỡ nào sao?”
“Tôi thấy cô nếu không phải là quá vô tri, ngu xuẩn, chính là muốn hại ૮ɦếƭ gia chủ! Bên người gia chủ nhiều thầy thuốc như vậy, Tôn thần y đều ở chỗ này, nếu có thể điều chỉnh, đã sớm trị khỏi rồi, còn có thể đến phiên cô ở nơi này hoa tay múa chân sao?!”


“Tuyệt đối không được đem mạng gia chủ giao vào trong tay một cái nữ nhân vô tri như vậy, quả thật là quá hoang đường! Nếu gia chủ trong ba tháng này xảy ra chuyện gì, cô ta làm sao gánh nổi.”
“Cô ấy quả thật không kham được…”
Ở thời điểm trong phòng khách tranh cãi ngất trời, trên ghế gia chủ đột nhiên truyền đến âm thanh trong trẻo lạnh lùng.
Thanh âm khàn khàn của người đàn ông cũng không lớn lắm, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt á khẩu, đồng loạt hướng về phương hướng của Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Tư Dạ Hàn sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng trong ánh mắt uy áp lại không giảm chút nào, che ngợp bầu trời, bao phủ toàn bộ phòng khách.
Một lát sau, trong một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, Tư Dạ Hàn tiếp tục mở miệng nói: “Cho nên, tôi tới gánh vác.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!