Gương mặt đầy vẻ thanh lãnh xuất trần của Tư Dạ Hàn cùng hơi thở mát lạnh đang ở khoảng cách vô cùng gần cô làm cô có thể nghe được tiếng thở cùng hô hấp của anh, môi hơi lạnh nhỏ bé đặt lên môi của cô, khí tức mát lạnh trong nháy mắt bao phủ môi cô…
Hết thảy tất cả mọi thứ này chỉ phát sinh trong một giây đồng hồ. Thời điểm Diệp Oản Oản phát hiện mình đột nhiên bị hôn, cả người đều như đang nằm mộng, trong bóng tối, một đôi mắt bởi vì kђเếק sợ mà mở thật to.
Nhịp tim, không chịu khống chế đập bình bịch trong иgự¢, chỉ sợ người đối diện nghe thấy.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn cũng là trợn mở, cái trán nhẹ nhàng ᴆụng chạm cái trán của cô, khí tức ấm áp cùng cô mập mờ quấn quýt ở chung một chỗ, tầm mắt xê dịch không tệ mà đưa cô khóa chặt tại chỗ.
Diệp Oản Oản chống lại con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn, tiếng tim đập không hiểu sao càng lúc càng nhanh, không hiểu tại sao lại không muốn trốn khỏi cảm giác mất khống chế khi tiếp cận anh gần như vậy, liền thấp giọng mở miệng nói: “Ây… Bảo Bảo… anh… Thật thông minh a…”
Tình cảm không đủ thì thế nào? Người ta vẫn có thể dùng chỉ số thông minh tới tiếp cận đó!
Tư Dạ Hàn nhìn chòng chọc cô một giây, không nói gì, một giây kế tiếp, lần nữa chồm người qua…
Lần này, không còn là nụ hôn vì muốn thay cô che giấu như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt) như lúc nãy nữa, mà là cạy hàm răng của cô ra, dùng sức hôn xuống, công thành chiếm đất…
Chỗ ngồi hàng trước, Kiều Khả Hâm nhìn thấy đôi tình nhân đang triền miên hôn môi kia không bị ảnh hưởng chút nào, nhún vai một cái, tỏ vẻ không thấy có gì lạ cả.
Về phần Hàn Thiên Vũ, nhìn thấy hai người đó, ngoại trừ hơi có chút lúng túng ở bên ngoài, đáy mắt ngược lại xẹt qua một tia hồ nghi không dễ dàng phát giác…
Mới vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn lại phát hiện ra người đàn ông này phi thường nhìn quen mắt, hình như là người bạn kia của Diệp Bạch.
Bởi vì khí chất anh bạn kia của Diệp Bạch thật sự là quá đặc thù cho nên cho dù chỉ là nhìn thoáng một cái, hắn cũng có cảm giác mình hẳn là sẽ không nhận sai.
Về phần cô gái bên cạnh hắn, bị người đàn ông này che chắn đến chặt chẽ nên không thấy rõ…
Ách, trước kia hắn thiếu chút nữa hiểu lầm quan hệ của hắn cùng Diệp Bạch, bây giờ nhìn lại, xu hướng giới tính của người ta chắc là không thể nghi ngờ nữa rồi.
Chẳng qua là, thật đúng là hiếu kỳ, có thể để cho một người đàn ông lạnh giá xa cách lại có thể nhiệt tình như lửa như thế, thậm chí tại rạp chiếu phim này cùng với những đôi tình nhân nhỏ khác một dạng không kiềm hãm được, sẽ là cô gái như thế nào đây?
Người ta là tình nhân với nhau thì thầm to nhỏ, thể hiện tình cảm, nên Hàn Thiên Vũ coi như hiếu kỳ cũng tự nhiên biết là không tốt nếu cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, vì thế tầm mắt không dừng lại bao lâu, rất nhanh liền ho nhẹ một tiếng rồi dời người xoay đi.
Tư Dạ Hàn vẫn còn tiếp tục hôn, Diệp Oản Oản bị ôm chặt, chỉ cảm thấy trong Ⱡồ₦g иgự¢ không khí càng ngày càng ít, đại não bởi vì thiếu ôxy mà một mảnh ảm đạm.
Ánh mắt xéo qua liếc về đến phía Kiều Khả Hâm cùng Hàn Thiên Vũ ở phía trước thấy hai người đó đã quay người về chỗ khác, иgự¢ của Diệp Oản Oản phập phòng, nháy mắt một cái, thoáng lui về phía sau: “Cái đó… Đã có thể…”
Tư Dạ Hàn thở nhẹ mà dừng lại, chẳng qua là tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, trong bóng tối đáy mắt dường như có ánh lửa chuyển động, vô cùng xâm lược.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, không hiểu sao lại khẩn trương nuốt nước miếng.
Tư Dạ Hàn giơ tay lên, ngón tay thon dài dừng lại trên đôi môi hơi có chút sưng đỏ của cô nhẹ nhàng ᴆụng chạm một cái, ngay sau đó trượt đến bên người của cô, bắt được tay nhỏ của cô, cùng nàng mười ngón tay đan xen, ngay sau đó, lần nữa nghiêng người qua, một cái rồi một cái hôn nhẹ lên môi của cô…
Lần lượt hôn, rất nhẹ, cảm giác vừa nhột vừa ngứa, lại so với cường thế vừa nãy càng làm tâm cô như đánh trống…
Diệp Oản Oản vui lòng phục tùng mà tỏ vẻ hài lòng, người nào đó mặc dù tư chất kém, nhưng cái năng lực học tập này thật sự là quá nhanh a…
Từ chủ động giúp cô xếp hàng, đến nụ hôn này… Làm hại cô trước đây lại còn ghét bỏ tư chất của anh nữa chứ…
Mặc dù cái hôn này kết thúc nhưng Tư Dạ Hàn vẫn cầm lấy ngón tay của cô không buông ra. Về phần nội dung phim kế tiếp, Diệp Oản Oản cũng không quan tâm, không biết nữa. A, cuối cùng là có chút cảm giác hẹn hò rồi…
Thật không dễ dàng a…
Sau khi phim chiếu hết, Diệp Oản Oản chờ đến khi xác định Kiều Khả Hâm cùng Hàn Thiên Vũ đã rời đi rồi mới cùng Tư Dạ Hàn cùng nhau rời khỏi phòng chiếu phim.
Bên ngoài rạp chiếu phim, Hứa Dịch canh thời gian kết thúc của bộ phim cũng đã có mặt ngoài cửa rạp chiếu phim chờ hai người bọn họ.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thấy đã đến khoảng thời gian mà mình tính toán, Hứa Dịch hướng về cánh cửa rạp chiếu phim nhìn lại, quả nhiên thấy được hai thân ảnh quen thuộc.
Chờ hai người đến gần, Hứa Dịch không khỏi trợn to hai mắt, hắn kinh sợ phát hiện, ông chủ mình lại chính mình chủ động dắt tay Diệp Oản Oản.
Hứa Dịch cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, nếu như là cái cử chỉ thân mật khác hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng đối với chuyện dắt tay đầy tình thương gợi cảm này, đối với ông chủ của hắn mà nói quả thực là lời nói vô căn cứ!
Ngủ trưa, ăn cơm, xem phim, dắt tay…
Hắn bỗng nhiên phát hiện, ông chủ mình dường như càng ngày càng tĩnh tâm, giống như là một người bình thường.
Oản Oản tiểu thư thật sự là… Thật lợi hại…
Mãi đến khi chờ hai người đi tới trước xe, Hứa Dịch cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng xuống xe mở cửa xe ra.
Sau khi lên xe, Tư Dạ Hàn lại khôi phục bộ dạng cao lãnh trước sau như một.
Diệp Oản Oản mặt đầy giành công mà xít tới nói: “Thế nào, có phải là anh cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều hay không? Anh cũng đã quá chán rồi, hẳn là nên tới đây nhiều hơn một chút!”
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Nếu không sau này chúng ta ít nhất mỗi tuần tới đây một lần nhé?”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, thần sắc bình tĩnh một chút gật đầu: “Có thể.”
Hứa Dịch đang lái xe ở phía trước nhìn thấy ông chủ mình dùng vẻ mặt ‘Ta rất bình tĩnh’ ‘Ta một chút cũng không chờ mong’ mà không còn lời nào để nói: “…”
Được rồi, hắn nên thể hiện sự tin tưởng tượng trưng của mình một chút đi.
Lúc này, trong xe tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản liếc nhìn tên người gọi đến, nhất thời đổi sắc mặt.
“Xong đời… Hàn Thiên Vũ gọi tới… Tại sao vào lúc này lại gọi điện thoại cho em chứ? Sẽ không phải là mới vừa rồi phát hiện ra cái gì đi?” Diệp Oản Oản chột dạ không dứt mà lẩm bẩm.
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái: “Trên lý thuyết mà nói, không biết được.”
Diệp Oản Oản không nói gì.
Xin hỏi, cái ‘Lý luận’ này là như thế nào a?
Điện thoại di động reo thật lâu, nếu không tiếp thì càng giấu đầu hở đuôi rồi, Diệp Oản Oản chỉ có thể nhận, giảm thấp giọng nói xuống, hoán đổi đến trạng thái của đàn ông, khẩn trương mở miệng nói chuyện: “A lô Thiên Vũ, tại sao vào lúc này còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là hỏi cậu một chút, buổi lễ trao giải thưởng Kim Lan cậu có muốn đi hay không?” Hàn Thiên Vũ hỏi.
“Hả, buổi lễ trao giải giải thưởng Kim Lan sao?” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, ngay sau đó mở miệng đáp: “Cái này, xin lỗi, chắc là tôi không đi được!”
“Hâm tỷ giúp cậu lấy một tấm vé vào cửa rồi, nếu có rảnh rỗi liền cùng nhau tới đây đi!” Hàn Thiên Vũ nói.
Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Kiều Khả Hâm sẽ mời cô một người không có địa vị như thế này, “Cái này… Có phải không quá thích hợp hay không?”
“Không có cái gì không thích hợp cả, cậu qua đây đi, vé đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, hôm nay tôi cùng Hâm tỷ cùng nhau đi đến rạp chiếu phim xem《 Tĩnh Thù Truyện 》 thời điểm đó còn nói về cậu đó, tôi nói phim này không tệ, làm tốt thì lời tiên đoán của cậu sẽ trở thành sự thật đấy!” Hàn Thiên Vũ cười giỡn nói.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là tôi uống say ăn nói linh tinh, ngàn vạn lần nói giúp tôi với chị Hâm lời xin lỗi, hy vọng chị ấy chớ để ý…”
Hàn Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm đi, Hâm tỷ không có để ý đâu. Đúng rồi, cậu biết tôi ngày hôm nay đi xem phim, gặp phải người nào không?”