Tên thuộc hạ ở sau lưng, nhìn Diệp Oản Oản mới chạy không tới 1000m liền yểu điệu nũng nịu, quả thật là không tin vào mắt mình.
Đừng nói tới Thập Nhất, ngay cả Đại Bạch Hổ sau lưng Tư Dạ Hàn cũng trừng mí mắt lên, giống như đang bày tỏ vẻ khinh bỉ.
Diệp Oản Oản cũng biết rõ mình lúc này mới chạy được 1000m liền mặc kệ hợp lý hay không, thật ra thì cô mới vừa rồi bất quá chỉ là muốn nghỉ một chút mà thôi, sau đó đối với Tư Dạ Hàn mở miệng nói: “Không cần đâu, em còn phải tiếp tục chạy tiếp, cùng lắm là chạy chậm một chút mà thôi!”
Tư Dạ Hàn cau mày.
Hai con ngươi của Diệp Oản Oản tỏ vẻ tận lực yêu cầu nói: “Bảo Bảo, anh cũng lên xe đi mà! Nếu như vậy, chỉ cần em nhìn thấy anh, thì việc chạy sẽ tương đối có động lực hơn!”
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn nghiêm túc nói: “Em xác định không thành vấn đề sao?”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, em còn có thể kiên trì một lúc nữa, chỉ là mới vừa rồi không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh liền không nhịn được…”
Nghe thấy lời của Oản Oản, sắc mặt của Tư Dạ Hàn rõ ràng nhu hòa đi mấy phần.
Vì vậy, cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng lên xe, xe ở trước mặt chậm rãi chạy đi, Diệp Oản Oản ở phía sau chạy theo.
Tên thuộc hạ đều ở trong trạng thái hoài nghi cuộc sống này, quả thực không có cách nào đem nữ ma đầu đêm hôm đó đại sát tứ phương cùng cô gái trước mắt này mới vừa chạy không tới 1000m đều muốn sống muốn ૮ɦếƭ liền mệt mỏi có quan hệ với nhau.
“Híc, đội trưởng a, cái này… xác định là cùng một người sao?” tên thuộc hạ không nhịn được thấp giọng cùng Thập Nhất thảo luận.
Thập Nhất đang muốn mở miệng, ánh mắt lại chẳng biết tại sao dần dần thay đổi: “Cậu giảm bớt tốc độ xe sao?”
Tiểu hộ vệ lắc đầu: “Không có a, thế nào?”
Thập Nhất trầm ngâm nói: “Cậu không giảm bớt tốc độ xe, vậy đó chính là… tốc độ của Oản Oản tiểu thư càng lúc càng nhanh…”
Tiểu hộ vệ đang lái xe cũng ngẩn người, ngay sau đó theo trong kính chiếu hậu nhìn một cái: “A, thực sự a! Sắp vượt qua xe của chúng ta rồi… A… Đã vượt qua…”
Trong lúc đang nói chuyện, Diệp Oản Oản đã chạy đến trước xe.
Diệp Oản Oản vừa chạy vừa hướng người bên trong xe kêu: “Ai các cậu đừng chậm lại a! Để cho ông chủ nhà các cậu ở phía trước tầm mắt của tôi, nếu không tôi không chạy nổi a!”
“Ây… Dạ!” Sắc mặt của tên hộ vệ ửng đỏ, vội vàng tăng tốc.
Lại nói, căn bản cũng không phải là bọn họ chậm lại đâu nha?
Đệt! Không đúng… Làm sao càng lúc càng nhanh a?
Mới vừa rồi theo căn cứ bọn họ quan sát, Diệp Oản Oản tuyệt đối đã đến cực hạn về thể năng rồi, dưới tình huống này người thường tuyệt đối không cách nào gia tăng tốc độ của mình được, kết quả làm sao càng chạy càng nhanh vậy?
“Có thể lúc đó thân thể đang phản ứng như sau khi vượt qua cực hạn cuối cùng của mình.”
Có lúc thân thể đến cực hạn, sẽ có một đoạn thời gian cảm thấy đột nhiên bước chân biến thành nhẹ hơn, nhưng loại tình huống này quá nhanh đi, giống như vừa chớp mắt một cái, tốc độ liền thay đổi.
Suy nghĩ của Thập Nhất cùng tiểu hộ vệ không sai biệt lắm, nhưng dần dần, thần sắc toàn bộ đều thay đổi… Đảo mắt 3000 m cũng đã chạy xong, nửa đường Diệp Oản Oản một lần cũng không có lại dừng lại.
Thập Nhất nhìn thấy số cây số, chuẩn bị hô ngừng, nhưng Diệp Oản Oản lại phần phật đã chạy xa.
“Cửu gia, cái này…” Thập Nhất hướng về Tư Dạ Hàn một bên xin phép nhìn lại.
Kết quả, ánh mắt ông chủ nhà mình chuyên chú nhìn chằm chằm cô gái sau xe, dường như cũng không có ý tứ muốn ngăn cản.
Vì vậy Thập Nhất liền im miệng tiếp tục quan sát.
Diệp Oản Oản kinh ngạc phát hiện, chính mình không chỉ không có mệt mỏi, bước chân còn ngược lại càng ngày càng nhẹ nhàng hơn, mặt không khỏi đầy kinh ngạc vui mừng hướng về Tư Dạ Hàn trên xe nhìn lại: “A a, Bảo Bảo, thật là hữu dụng a! Em phát hiện chỉ cần anh ở trong tầm mắt của em, em lại không có cảm thấy mệt mỏi chút nào nữa a! Thật thần kỳ!”
Tư Dạ Hàn nghiêng người bám lấy trán ngồi trên xe, nhìn lấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn hăm hở, đáy mắt thoáng qua một nụ cười không dễ dàng phát giác.
Ngay cả việc phụng bồi chạy bộ thôi cũng đều có thể bị rải thức ăn cho chó, Thập Nhất cùng một hộ vệ nào đó: “…”
Oản Oản chạy từ 1000m, 3000m đến 5000m, mãi đến mười ngàn mét, thần sắc của Thập Nhất cùng tiểu hộ vệ từ khinh thường đến kђเếק sợ đến kinh sợ, cuối cùng trố mắt nghẹn họng.
Thập Nhất nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, nuốt nước miếng, nghiêng đầu hướng về ông chủ nhà mình nhìn một cái.
Người này yêu cầu ba tháng phải đạt chuẩn… Người ta mới thích ứng 1000m mà thôi cũng đã sinh long hoạt hổ đó có được không?
Quả thật là… Quá biến thái rồi…
Thật ra thì ngay từ đầu hắn cũng cho là Diệp Oản Oản chẳng qua là khí lực khác với người thường, không nghĩ tới thể năng cũng đáng sợ như vậy.
Cho nên, hắn thực sự đã… Không có gì để dạy nữa mà…
Kết quả, Thập Nhất mới vừa nghĩ như thế, liền đối mặt với con ngươi lấp lánh đầy mong đợi của Diệp Oản Oản: “Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi đã chạy xong rồi a! Tiếp theo chúng ta phải học cái gì?”
Cổ họng Thập Nhất nghẹn một cái, hướng ánh mắt về ông chủ nhà mình cầu xin giúp đỡ.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Oản Oản đang ở bên cạnh, hỏi: “Em muốn học cái gì?”
Diệp Oản Oản lập tức mở miệng đáp: “Tất nhiên là thực chiến rồi! Chỉ là chạy bộ khẳng định không có ý nghĩa a!”
Tư Dạ Hàn: “Để cho Thập Nhất dẫn em đi sân huấn luyện.”
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục: “Được nha được nha! Bảo Bảo anh không cần đi theo em nữa rồi, đến thời gian châm cứu, chờ em huấn luyện xong liền đi đến chỗ bác sĩ Tôn tìm anh!”
Tư Dạ Hàn: “Ừm.”
Thập Nhất từ đầu tới cuối đều không cách nào phản kháng: “…”
Sân huấn luyện.
Lúc sáng sớm, một vệt gió nhẹ thổi qua, làm tâm tình thêm thoải mái, thoáng chút không còn sót lại một tia buồn ngủ nào cả.
“Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi tới rồi!” Diệp Oản Oản đã đổi quần áo huấn luyện, đem tóc dài tới thắt lưng cột thành đuôi ngựa, thoạt nhìn tư thế đầy hiên ngang.
“Được…” Thập Nhất nhìn về phía Diệp Oản Oản, chật vật gật gật đầu.
“Huấn luyện viên Thập Nhất, chúng ta hôm nay học cái gì?” Diệp Oản Oản mong đợi hỏi.
“Uhm, như vậy đi, hôm nay dạy cô một chút kỹ xảo cận chiến đi!” Sau một hồi trầm tư, Thập Nhất đưa ra quyết định của mình.
Dốc hết sức lực vượt ngàn khó khăn, thời điểm đêm đó tại quầy rượu, Diệp Oản Oản chủ yếu là dựa trên ưu thế về lực lượng, nếu như cộng thêm kỹ xảo cận chiến, hiệu quả sẽ thành công gấp bội.
Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ hưng phấn nói: “Huấn luyện viên Thập Nhất kỹ xảo cận chiến ở bên trong Ám Vệ là vô cùng lợi hại đi!”
Nghe xong, Thập Nhất mặt đầy vẻ ngạo nghễ, mới vừa muốn mở miệng nói gì, thần sắc lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Trước kia mới vừa trở thành Ám Vệ, hắn đối với chiến lực đánh cận chiến của mình, mười phần tự tin, chưa bao giờ sợ hãi bất luận kẻ nào, thậm chí mấy lần tranh đoạt cho vị trí tổng đội trưởng Ám Vệ.
Nhưng mà, mỗi một lần đều thua ở trong tay Lưu Ảnh, gần như không có sức lực gì.
Sau đó, Thập Nhất mới rõ ràng biết được, kỹ xảo cận chiến cùng chiến lực của hắn, nhiều lắm chỉ có thể xếp hạng hai.
Chức vị tổng đội trưởng tuy là mộng tưởng của hắn cho tới nay, nhưng lại chưa bao giờ có thể thực hiện được, Lưu Ảnh giống như là một tòa tháp không thể vượt qua, không ai có thể vượt qua hắn được…
Tuy nói, hắn bây giờ đã là tổng đội trưởng, nhưng cũng chỉ là tạm thay mặt, sau đó không lâu sẽ đến thời gian tuyển chọn cho vị trí đội trưởng Ám Vệ, hắn vẫn sẽ như cũ, vẫn thua ở trong tay của Lưu Ảnh mà thôi.
Bây giờ cái thân phận Ám Vệ tạm thay mặt đội trưởng này, đối với Thập Nhất mà nói, cũng không phải là vinh dự, mà giống như là lời nguyền nào đó, thời khắc nhắc nhở cùng châm chọc hắn…
“Huấn luyện viên Thập Nhất …” Diệp Oản Oản thấy thần sắc của Thập Nhất khó coi, cau mày nói.
“Ồ… Không có gì.” Thập Nhất lấy lại tinh thần, đem tâm trạng thu lại, nhìn lấy một thân trang phục quần áo huấn luyện Diệp Oản Oản nói: “Kỹ xảo cận chiến, đều là cách xưng hô từ tây phương, mà tại quốc gia của chúng ta, lại được gọi là võ học, là một loại hoặc là quyền cước hoặc là binh khí mà chỉ cần đưa ra thôi đối với địch nhân sẽ trở thành một đòn chí mạng.”
“Nghe bộ rất lợi hại nha.” Diệp Oản Oản gật đầu đáp.