Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 268: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

“Oản Oản tiểu thư, lần này tôi sẽ dùng chiêu thức võ học tới đối với cô phát động tấn công, cô thử phòng thủ, cũng có thể phản kích.” Thập Nhất thu lại tâm trạng của mình.
Giờ phút này, Thập Nhất đã thăm dò qua cách đánh của Diệp Oản Oản, lần này, hắn cũng không tin mình còn có thể thua thiệt.
“Bộ võ học này gọi là Tam Thuấn chưởng pháp, có thể trong nháy mắt phát động ba lần chưởng kích, Oản Oản tiểu thư chú ý nhìn, chú ý học.” Đem võ học chưởng pháp nói chi tiết một chút cho Diệp Oản Oản, sau đó, Thập Nhất trong giây lát đánh ra một chưởng.
Một chưởng này của Thập Nhất, nhanh vô cùng, thậm chí có âm thanh phá không, truyền vào trong tai Diệp Oản Oản.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Oản Oản chợt trống rỗng, bốn phía hết thảy, phảng phất trong nháy mắt dừng lại, một chưởng của Thập Nhất như chẻ tre kia, ở trong mắt của Diệp Oản Oản, thật giống như trở thành động tác chậm.



Theo bản năng, Diệp Oản Oản một quyền đánh ra.
Một quyền này, vòng qua quỹ tích vận chuyển chưởng pháp của Thập Nhất, lấy trình độ cực kỳ xảo quyệt cổ quái, hung hăng đánh vào trên đầu của Thập Nhất.
“Phanh!”
Một tiếng vang nhỏ, bên dưới cái nhìn chăm chú của vài tên ám vệ trợn mắt hốc mồm, đội trưởng Thập Nhất của bọn họ, cả người lại bị đánh lui mười mấy bước!
Sau khi Thập Nhất đứng dậy, trợn to cặp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, một bộ dáng không thể tin.


Trong ấn tượng của Thập Nhất, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là người có khí lực khác với người thường mà thôi…
Có thể mới vừa rồi, Diệp Oản Oản thật sự đánh một quyền, tốc độ nhanh đến cực hạn, không có có bất kỳ kỹ xảo lòe loẹt nào có thể nói được, dứt khoát, phảng phất là chân chính ɢɨết người…!
“Chuyện này… Làm sao có thể…” Thập Nhất mặt đầy kinh ngạc.
Không cần Thập Nhất nói, ngay cả Diệp Oản Oản cũng sững sờ tại chỗ, theo bản năng nhìn hai quả đấm của mình một chút. Mới vừa rồi trong nháy mắt, cũng không phải là cô có ý định làm ra chuyện đó, mà là thân thể tạo ra phản ứng theo bản năng…
Thậm chí, chưởng pháp của Thập Nhất cho thấy trong con mắt của cô, tất cả đều là sơ hở, cùng cháu đi thăm ông nội không khác nhau gì cả…
“Vừa mới xảy ra cái gì vậy?”
“Không có… Không thấy rõ…”
“Hình như là, Oản Oản tiểu thư… Một quyền đem đội trưởng Thập Nhất đánh bay a…”
“Chắc là… Trùng hợp…”
“Nhất định là trùng hợp!”


Vài người ám vệ trố mắt nhìn nhau.
Chân mày của Thập Nhất nhíu lên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đang đứng tại chỗ, đối với lời bàn trùng hợp của vài tên ám vệ cũng tin tưởng thêm vài phần.
“Oản Oản tiểu thư… Cô mới vừa rồi, là làm sao làm a?” Thập Nhất đặt câu hỏi.
“Tôi cũng không biết a…” Diệp Oản Oản một mặt vô tội đáp.
“Vậy, chúng ta thử thêm một lần nữa đi!” Thập Nhất không tin nói tiếp.
Dứt lời, Thập Nhất trở lại lôi đài, trong miệng một tiếng quát chói tai, đem toàn thân lực đạo hội tụ ở trong bàn tay, lần nữa hướng về phía Diệp Oản Oản vung đi.
“Phanh!”
Một giây kế tiếp, tiếng vang quen thuộc vang vọng trong phòng huấn luyện.
Thập Nhất lại lần nữa bị Diệp Oản Oản một quyền đánh lui.
Lần này, Diệp Oản Oản đã có thể rõ ràng nhìn ra, sơ hở của Thập Nhất là ở nơi nào.

“Tiếp tục!” Thập Nhất nói.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn, Thập Nhất đã dùng mấy bộ võ học chiêu thức, tuy nhiên bị Diệp Oản Oản ước chừng đánh lui bảy tám lần.
Thời điểm mỗi lần Thập Nhất ra tay dùng toàn lực của mình, Diệp Oản Oản trong đầu chính là trống rỗng, rồi trong đầu chợt hiện ra một cảnh nào đó cực kỳ cổ quái.
Trong lòng vô cùng tỉnh táo, không có có một tí gợn sóng cùng hốt hoảng nào, đem chiêu mà Thập Nhất mới đưa ra cùng sơ hở của chiêu thức đó toàn bộ đều nhìn thấu, thân thể theo bản năng làm ra điều chỉnh, sau đó đem Thập Nhất đánh lui.
Loại cảm giác này, ngày trước cô cũng đã từng có, nhưng lại không để ý, càng không giống như hôm nay thẳng thừng phơi bày ra như vậy.
Vài tên ám vệ trố mắt nghẹn họng, là ai nói Oản Oản tiểu thư chỉ có một thân đầy lực chứ? Với năng lực thế này mà gọi là chỉ có một thân cậy mạnh thôi sao?
Mỗi lần ra tay nhanh đúng ác, chỉ dùng một chiêu, nhưng lại trực tiếp nhất đả kích, không có chút nào dông dài.


Cái gì gọi là kỹ thuật ɢɨết người? Đây mới gọi là kỹ thuật ɢɨết người!
Kỹ thuật ɢɨết người chỉ vì ɢɨết người và phá địch, trừ cái đó ra, không có có bất kỳ mục đích gì khác! Mà chiêu thức Diệp Oản Oản sử dụng, nhìn như đơn giản тһô Ьạᴏ, nhưng lại cùng với kỹ thuật ɢɨết người hoàn toàn giống như nhau.
Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc, đánh giá lấy hai tay của mình, trong đầu có chút hỗn loạn.
“Oản Oản tiểu thư… Cái này…”
Dưới đài vài tên ám vệ, trố mắt nhìn nhau, không thể tin tưởng được. Thân là ám vệ Tư gia, mỗi một người đều là tinh anh, tự nhiên có thể nhìn ra, Diệp Oản Oản ra tay dứt khoát quả quyết.
Nếu như, trong tay Diệp Oản Oản có nhiều hơn một cây chủy thủ, chỉ sợ, Thập Nhất đã sớm ૮ɦếƭ mấy chục lần rồi…
Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thật giống như gặp quỷ vậy.
Hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo với kỹ xảo võ học của mình, nhưng ở trước mặt Diệp Oản Oản ngay cả một chiêu cũng khó mà ngăn cản lại!
Vô luận tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh như thế nào đi nữa, Diệp Oản Oản chung quy lại vẫn trước hắn một bước nhìn ra sơ hở, góc độ càng cực kỳ xảo quyệt, không cách nào đánh giá.
“Anh có phải hay không… Cố ý để cho tôi…” sau một hồi, Diệp Oản Oản nhìn về phía Thập Nhất, mặt đầy nghi ngờ lên tiếng.


Thập Nhất chính là ám vệ Tư gia, là phân đội trưởng tiểu đội Ám Nhất, thực lực đương nhiên không cần nhiều lời.
Tự biết bản thân mình là loại người như thế nào nên Diệp Oản Oản chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh được người khác, hôm nay cô mới vừa tiếp xúc với kỹ xảo cận chiến, nhưng mỗi lần đều có thể đem Thập Nhất đánh ngã…
Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khóe miệng hơi hơi co rút, nhưng á khẩu không trả lời được.
Mới đầu, đúng như Diệp Oản Oản nói, Thập Nhất quả thực không tích cực, cố ý để cho cô thắng, thẳng đến sau đó, Thập Nhất dĩ nhiên dụng hết toàn lực, nhưng mỗi lần vẫn là đánh không lại một chiêu của Diệp Oản Oản.
Vô luận là tốc độ cùng lực đạo, thậm chí còn thời cơ ra tay, Diệp Oản Oản tất cả đều vừa đúng, phảng phất như đã trải qua tính toán tỉ mỉ, khống chế hết thảy tiên cơ, để cho Thập Nhất vĩnh viễn nằm ở trạng thái bị động, không có sức đánh trả.
“Oản Oản tiểu thư, ngài thật là thâm tàng bất lộ…” Rất lâu sau đó, Thập Nhất nói như thế.
Giờ phút này, mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ hồ nghi, nhìn biểu tình của Thập Nhất, dường như cũng không có tin tưởng vào chính mình nữa.
Chẳng lẽ, cô chính là người trong truyền thuyết xương cốt kinh kỳ, trong một vạn người có một thiên tài tuyệt thế???
“Huấn luyện viên Thập Nhất… Anh không muốn tổn thương tôi nên không dụng hết toàn lực ra tay với tôi.” Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, trong đầu từ đầu đến cuối không cách nào quên chuyện lúc trước trong nháy mắt lạc vào tâm cảnh cực kỳ cổ quái này, phảng phất chính mình tiến vào trong trạng thái huyền diệu khó giải thích nào đó, tâm tĩnh như mặt nước phẳng lặng, thân thể có thể làm ra ứng đối.
“Được…” Thập Nhất chợt một chưởng hướng về Diệp Oản Oản tiến tới.
Theo chưởng pháp mà Thập Nhất đưa ra, Diệp Oản Oản không cảm nhận được uy ђเếק, lại lần nữa tiến vào trong tâm cảnh huyền diệu, mắt lạnh đánh giá lấy hết thảy.
“Phanh!”
Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản cánh tay phải dương ra, biến chưởng thành quyền, một cái chớp mắt, ᴆụng vào cằm của Thập Nhất.
Mà Thập Nhất đưa ra một chưởng, tuy là nhanh, nhưng lại không nhanh bằng Diệp Oản Oản, chưởng vẫn còn đang nửa đường, không thể gần đến người của Diệp Oản Oản, cả người cũng đã bị Diệp Oản Oản đánh bay ra ngoài.
Cái chiêu này đối với tất cả những người tập võ mà nói vạn phần gian khổ, khó như lên trời, nhưng Diệp Oản Oản liền có thể đối phó dường như cũng không khó khăn lắm…
“Ồ… Chẳng lẽ tôi thật sự là thiên tài võ học?” Diệp Oản Oản thu quyền lại, trong lòng không khỏi tự nhận có chút cổ quái.
Năm đó cô chỉ cảm thấy trí nhớ của mình có ngộ tính cao, bất quá chỉ là lý luận suông, năng lực thực chiến cực kém, hôm nay nghiêm túc huấn luyện một phen, lại phát hiện mình đối với võ học lại có thiên phú như vậy.
“Huấn luyện viên Thập Nhất… Tôi cảm thấy… Tôi còn có thể nhanh hơn… Anh tiếp tục đi.” Diệp Oản Oản thấy Thập Nhất bò dậy, lập tức mở miệng nói.
Nghe Diệp Oản Oản lời ấy xong, đầu của Thập Nhất rung như trống lắc, vẻ mặt đưa đám nói: “Oản Oản tiểu thư… Không dám… Thật không dám…”
“Không có việc gì… Chúng ta thử một lần nữa…” Diệp Oản Oản tận tình khuyên bảo.
“Oản Oản tiểu thư… Thử lại mấy lần nữa thì ngay cả mạng sống của tôi cũng không còn mất…” Thập Nhất sưng mặt sưng mũi, lại không nguyện ý muốn cùng Diệp Oản Oản so chiêu nữa.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!