Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 27: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Buổi sáng thứ bảy.
Đầu hẻm cửa bắc trường trung học Thanh Hòa đầy tĩnh lặng, một chiếc Bentley sang trọng so với tường cũ loang lổ, đường xi măng rách nát không hợp nhau lẳng lặng đậu sát ở nơi đó.
Thân xe màu đen bên ngoài nhìn rất là khiêm tốn, nhưng bên trong lại xa hoa đến cực hạn, ghế ngồi bằng da thật, cực phẩm đắt giá thảm nhung thiên nga, toàn bộ hệ thống tự động điều hòa nhiệt độ không khí, tản ra mùi thơm nhàn nhạt mang theo công hiệu thôi miên, khắp nơi đều được bố trí đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Nam nhân mặc bộ Âu phục màu đen vừa vặn thân thể, ngồi trên ghế dựa trắng như tuyết nhung thiên nga đầy mền mại, trên mặt trước sau như một tuấn mỹ lạnh lùng, dưới mí mắt bởi vì mất ngủ lâu dài lại lãnh đạm nhàn nhạt bóng mờ khiến cho cả người hắn nhìn qua đều có chút âm trầm, khiến cho người nhìn thấy mà sinh sợ. Giờ phút này, ánh mắt nam nhân không có tiêu cự mà nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỗ ngồi của tài xế, Hứa Dịch đỡ lấy hai cái vành mắt đen nặng nề, trên mặt tình cảnh bi thảm, rõ ràng cho thấy một đêm không ngủ. Hắn chẳng thể nghĩ tới, ông chủ lại muốn mang Diệp Oản Oản đi gặp lão thái thái, kể từ khi biết đươc tin tức này, hắn liền lòng như lửa đốt. Chẳng lẽ ông chủ sẽ không sợ bộ dáng của cô gái kia đem lão thái thái dọa sao? Chứ không cần nhắc tới tính tình gây chuyện thị phi của cô gái kia. Thân phận lão thái thái là gì? Đó là ông chủ thừa kế gia tộc trợ lực lớn nhất cùng người ủng hộ hắn, đây là ở nhà cũ náo loạn lên, có thể so với ở Cẩm Viên nghiêm trọng hơn nhiều.



Nguyên bản hắn vẫn còn ôm lấy một tia may mắn, cho là ông chủ chẳng qua là vui đùa một chút, bởi vì không chiếm được mới một mực không buông tay, nào biết ông chủ lại muốn dẫn người ta đi gặp lão thái thái. Có câu nói Cưới Vợ Lấy Hiền, ông chủ nếu cố ý cùng loại nữ nhân não tàn này ở cùng một chỗ, sớm muộn có một ngày phải bỏ ra giá tiền khó mà lường được.
Hứa Dịch càng nghĩ càng sợ, quả thực không nhịn được khuyên nhủ, "Ông chủ, có mấy lời ngài khả năng không thích nghe, nhưng thuộc hạ cho dù là liều ૮ɦếƭ cũng phải nhắc nhở ngài một câu, nghĩ lại rồi làm, lão thái thái đã là thân nhân trọng yếu nhất của ngài, ở Tư gia cũng là người cực kỳ có quyền phát biểu, nếu tổn thương cùng đắc tội lão thái thái, hậu quả thật sự là không cách nào tưởng tượng. Nếu chỉ là âm thầm nuôi dưỡng ở Cẩm Viên thì coi như xong đi, nhưng nếu là có thể để cho ngài mang nữ nhân tới trước mặt lão thái thái, cái kia biểu thị tương lai có thể là trở thành một trong những người được xem xét tới vị trí đương thời chủ mẫu Tư gia, lấy tính cách Diệp tiểu thư, quả thực..."
Không để Hứa Dịch tiếp tục, chỗ ngồi phía sau liền truyền tới lạnh giá đến không có một tia nhiệt độ, mang theo cảm giác bị áp bách to lớn, "Ai nói cho ngươi biết là chỉ có thể thôi?"
Hứa Dịch bị lãnh ý đột nhiên xuất hiện mà sợ đến sống lưng run lên, trong nháy mắt liền im lặng.
Một giây kế tiếp, nam nhân ngữ khí lạnh hơn, đôi môi mỏng gọt phun ra băng hàn hai chữ: "Duy nhất."


Thí sinh duy nhất. Tiếng nói nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, Hứa Dịch nhất thời cả người đều run một chút. Há miệng, vốn còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt bén nhọn ép tới một chữ cũng không dám lại nói, chỉ có thể chán nản mà chờ đợi giống như ૮ɦếƭ nắm chặt tay lái ngồi ở chỗ đó.
Bên trong xe bầu không khí nhất thời ngưng trệ đến phảng phất đóng băng. Ngay tại khi Hứa Dịch đã làm xong tất cả chuẩn bị cho thời điểm xấu nhất, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng bước chân nhỏ bé. Hứa Dịch nâng lên con ngươi tràn đầy tia máu hướng phía tiếng bước chân truyền tới nhìn lại, chỉ thấy một người mặc đồng phục học sinh nữ hài tử Thanh Hòa đang từ cửa sau hướng phía phương hướng của bọn hắn đi tới.
Nữ hài không đánh phấn trang điểm, sau lưng đeo lấy sau lưng một cái bọc sách xanh nhạt, tóc dài đen nhánh như mực cột một cái thắt bím đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trên người mặc là đồng phục học sinh Thanh Hòa trên dưới hai cái trắng xanh đan xen, vừa vụng về vừa không có thiết kế mỹ cảm ống tay áo quần dài, nhưng da của nữ hài giống như ngọc dê thông suốt, trắng noãn nổi bật, lộ ra tràn đầy đều là tinh thần thiếu nữ phấn chấn cùng hoạt bát.
Không giống những thứ hắn nhìn quen tinh vi tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo danh viện thiên kim, nhưng lại làm kẻ khác hai mắt tỏa sáng, giống như một dòng nước trong. Thấy rõ người tới là ai, Hứa Dịch cả người đều không cách nào tin ngây ngốc tại nơi đó.
Vậy... Đó là... Diệp Oản Oản!
Diệp Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định mặc đồng phục học sinh đi gặp lão thái thái.
Mặc dù bà nội của Tư Dạ Hàn thân phận tôn quý dị thường, nhưng cô cảm thấy các bà nội trong thiên hạ cũng đều cùng chung tính chất, tám phần mười thích người con gái sạch sẽ, nhu thuận nghe lời. Mà vô luận dạng gì quần áo cũng không có thể so được với đồng phục học sinh có thể lộ ra vẻ nhu thuận nghe lời. Về phần trang điểm da mặt, ngoại trừ tối hôm qua lúc ngủ đắp một cái mặt nạ dưỡng da, cộng thêm ít kem dưỡng da, cô hoàn toàn không có trang điểm, tóc cũng chỉ nhẹ nhàng khoan khoái thắt bím đuôi ngựa, lộ ra cái trán sáng bóng xinh đẹp.
Trơ mắt nhìn không phải là người nữ quỷ trong dự đoán muốn hù ૮ɦếƭ người, mà là một người thiếu nữ xinh đẹp tinh thần phấn chấn nhìn một cái liền đặc biệt được người ta yêu thích, Hứa Dịch sửng sốt thật lâu cuối cùng mới kịp phản ứng, lảo đảo xuống xe mở cửa xe chỗ ngồi phía sau, sau đó sắc mặt quỷ dị mà nhìn từ gương mặt phía sau trong kính.
Diệp Oản Oản từ trước đến nay thích làm chuyện gì nhất thì chính là cùng ông chủ đối nghịch, ngược lại ỷ vào ông chủ thích mình, coi như cô có làm chuyện quá đáng đi nữa, ông chủ đều biết để tùy. Hôm nay cơ hội tốt như vậy, cô lại ăn mặc bình thường... như thế? Cái Diệp Oản Oản này... Gần đây thật sự là rất cổ quái rồi, cô rốt cuộc đang có ý gì? Diệp Oản Oản sau khi lên xe, ngồi vào trên chỗ ngồi bên cạnh của Tư Dạ Hàn.
Vừa mới lên xe Diệp Oản Oản liền không nhịn được chậc chậc chắt lưỡi, bên ngoài xe còn không nhìn ra cái gì, nhưng bên trong bố trí thật là giống quán rượu sang trọng cấp bậc tổng thống. Người Tư gia vì muốn Tư Dạ Hàn có thể ngủ thêm một lát cũng là lương khổ dụng tâm rồi.


"Em có thể làm việc khác hay không, em còn bài tập chưa có làm xong, cho nên đồng thời mang tới."
Diệp Oản Oản đem bọc sách sau lưng lấy xuống đặt ở trên đầu gối, một bên giải thích, một bên vùi đầu trong bọc sách móc ra một cuốn sách nhỏ, không ngừng bận rộn mở miệng nói,
"Đây là danh sách lễ vật được em liệt kê ra, em chuẩn bị đi đường Vạn Xuân trước mua nhiều dược liệu đồ bổ một chút, sau đó đi trung tâm thương mại giúp bà nội mua mấy bộ quần áo túi sách hoặc là khăn quàng gì đó, bất quá em không biết sở thích của bà nội, anh phải nói cho em biết, còn nữa, em nghèo, lễ vật em tới chọn, nhưng anh bỏ tiền a..."
Nữ hài đại khái là chầm chậm nói, trên trán một tầng mồ hôi mịn mỏng, giờ phút này nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ nói chuyện bộ dáng dị thường chuyên tâm, trong mắt như là có ngôi sao.
Oản Oản, nếu như em lừa anh gạt anh...
Tốt nhất có thể bảo đảm... Gạt anh cả đời...
Diệp Oản Oản đang nói tiếp, đột nhiên cảm giác cằm mình bị người giơ lên, hô hấp mát lạnh từng chút xít lại gần, nam nhân tuấn mỹ làm động lòng người gương mặt hoảng hốt ở trong mắt cô dần dần phóng đại, ngay sau đó trên môi chính là đau xót. Cảm thấy một tia phát giác nguy hiểm và ý cảnh cáo không dễ dàng, Diệp Oản Oản đầu óc mơ hồ, người này bị làm sao vậy? Cô rõ ràng cái gì đều không làm mà?
Chẳng lẽ là bởi vì cô mặc bộ đồ này? Cho là Tư Dạ Hàn là không thích cái bộ dáng này của mình, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là vuốt lông, "Cái đó, anh có phải hay không không thích em ăn mặc như vậy à? Nhưng là hôm nay phải đi gặp bà nội, lão nhân gia khẳng định không thích nữ hài tử trang điểm quá đậm, cho nên em sẽ không trang điểm, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất anh một chút..."
Nghe được nữ hài lại nói là vì bà nội mới cố ý ăn mặc như vậy, thần sắc của Tư Dạ Hàn bỗng nhiên ngẩn ra. Ánh mắt nhìn qua hai gò má cùng cằm của cô, cô bị đồng phục học sinh bao lại eo nhỏ, đáy mắt lạnh như băng bốc lên nhiệt độ khác thường, một giây kế tiếp, bỗng nhiên lần nữa hôn xuống, không giống với nụ hôn qua loa mới vừa rồi, nụ hôn này bá đạo thậm chí hơi có chút thô lỗ xâm lược khoang miệng cô từng chỗ một, bàn tay rộng lớn mang lửa nóng cũng theo bên trong vạt áo đồng phục học sinh thăm dò vào...
Dùng hành động chứng minh, hắn rốt cuộc có thích hay không.

[VoVo: Đệt! Chương tiếp đâu.]




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!