Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 286: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Vào giờ phút này, ở dưới đài, tất cả các ám vệ liền đứng ngơ ngác, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Dưới đài, không biết ai “Ực” một tiếng, nuốt nước miếng.
Chuyện này… Chuyện này… Đây là cái tình huống gì đây!
Sự tình phát triển theo một hướng hoàn toàn khác, khiến cho đám người đang xem kịch hay ngớ người không hiểu cái quái gì đang xảy ra …
“Ầm —— ”



Hơn 20 phút trôi qua, cây cây cột thứ sáu cũng đứt đoạn mất rồi.
Đầu óc của Nguyên Sinh một mảnh hỗn độn, bị đánh đến ngu người, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhìn thấy Diệp Oản Oản một thân đầy sát khí từng bước áp sát, cả người liền không khống chế được run lên.
Làm sao có thể như vậy…
Làm sao có thể!
Cô gái này giống như là ma quỷ, bất luận hắn ra chiêu thức gì, cô ta giống như đều có thể đoán trước được, nhìn ra được sơ hở của hắn. Còn đáng sợ hơn là tốc độ của cô ta nhanh đến mức không cho hắn suy nghĩ đường sống, thậm chí ngay cả những chiêu thức phía sau cũng rối tung cả lên …


Dựa theo cách đấu của Thập Nhất, Diệp Oản Oản hẳn là chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công, nhưng làm sao…
“A —— phốc!”
Nguyên Sinh mới vừa bò dậy được một nửa, cả người lại bay ngang ra ngoài, ᴆụng vào cây cột trên võ đài, trong miệng phun ra một 乃úng máu, hòa lẫn một cái răng cửa, thoi thóp mà nằm trên đất, thở ra thì nhiều, hít vào thì lại ít…
Mà phía sau hắn, bảy cây cột chia năm xẻ bảy rơi toán loạn trên đất.
“Trời ơi… Đã xảy ra chuyện gì… Là tôi nhìn lầm sao … Nguyên Sinh hắn ta vậy mà … Lại… Bị ђàภђ ђạ …”
“Chuyện này… sẽ không quá phận đi …” Có người nuốt nước miếng mở miệng.
“Nhưng mà, ông chủ đã chính miệng nói, dựa theo quy tắc, sống ૮ɦếƭ có số, ở trên võ đài coi như đánh ૮ɦếƭ người ta, cũng không cần chịu trách nhiệm a…”
“Ây …”
Mọi người nói tới chỗ này, trên mặt toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt khó hình dung.
Hứa Dịch há hốc miệng, cằm cũng sắp muốn rớt xuống, hắn rốt cuộc biết Cửu gia tại sao phải cố ý dặn dò sống ૮ɦếƭ có số rồi…


Mặc dù quy tắc là như vậy, nhưng lúc so tài vẫn rất huyên náo đông người, nếu hôm nay thật sự xảy ra án mạng, đối với danh tiếng của Oản Oản tiểu thư cũng không tốt chút nào đâu!
Đem Ám Vệ trực tiếp đánh ૮ɦếƭ, cũng có chút quá mức …
Hứa Dịch nóng nảy không dứt, vừa nhìn thấy thời gian sắp hết liền vội vàng hô lớn, “Oản Oản tiểu thư, đã hết thời gian! Đã hết thời gian! Mau dừng lại đi!”
Diệp Oản Oản nhìn về phía đồng hồ tính giờ, nhìn Hứa Dịch đang gấp đến độ quay vòng liếc một cái “Gấp cái gì chứ, không phải là còn có ba giây sao ”
Gần như trong nháy mắt, “Ầm” một tiếng vang thật lớn, Nguyên Sinh bị một cước đá vào bên cạnh cây cột thứ tám trên võ đài.
Cây cột theo tiếng vang mà nát vụn. (=.=)
Lần này, thân thể của Nguyên Sinh trực tiếp ᴆụng gãy cây cột, ngã xuống phía dưới võ đài…
Đã hết giờ, so tài kết thúc.
Hiện trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hứa Dịch không đành lòng chứng kiến cảnh này, vội che mặt lại: “…”

Trong đám người, Lưu Ảnh đứng ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch cứng ngắc.
Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh võ đài.
Bên dưới võ đài tất cả mọi người giống như đều theo bản năng, đồng loạt lui về phía sau một bước, vẻ mặt khi nhìn thấy Diệp Oản Oản giống như nhìn thấy quái thú thời tiền sử.
Chuyện này… Đây cũng quá… Quá tàn bạo đi …
Chỉ nhìn thôi cũng đau nha …
Hơn nữa trọng điểm chính là … Người ta từ đầu tới cuối… Thật sự là chỉ dùng một tay …
Bạo lực như vậy, Cửu gia bệnh tật yếu đuối thật sự có thể chịu được sao …
Không để ý tới ánh mắt sợ hãi từ bên dưới, Diệp Oản Oản bước qua vết máu loang lổ trên mặt đất, tung người nhảy một cái, nhảy xuống võ đài, nhìn về phía Hứa Dịch: ” Mọi người cứ tiếp tục ”
Nói xong, cũng không quay đầu lại, lập tức liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN


Hứa Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng chủ mẫu nhà mình, chật vật nuốt nước miếng, tâm trạng thật lâu mới khôi phục, nhìn về phía mọi người mở miệng tuyên bố: “Khụ khụ… Thi đấu giành chức tổng đội trưởng… Tiếp… Tiếp tục…
Mới vừa rồi kết quả cuối cùng là, Nguyên Sinh thắng Thập Nhất, hiện tại, có người nào muốn khiêu chiến Nguyên Sinh, tranh chức tổng đội trưởng không.”
Cùng với âm thanh của Hứa Dịch, các Ám Vệ ở dưới mới miễn cưỡng từ bên trong trận đánh đáng sợ này phục hồi tinh thần…
Mấy phân đội trưởng có tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng, nhìn Nguyên Sinh bị đánh thành đầu heo, toàn bộ đều trố mắt nhìn nhau.
Nguyên Sinh đều bị đánh cho thành như vậy, chuyện này…
Cái này làm sao còn khiêu chiến a!
Thắng cũng thắng không anh hùng gì.
Lại nói… Thảm thành như vậy… Bọn họ cũng không xuống tay được…
Nguyên Sinh thoi thóp nằm trên đất, trong miệng máu me đầm đìa, trong mắt một mảnh âm vụ hiện lên vẻ độc ác.
Hắn không thể nào chấp nhận được cái kết quả này.


Con nhỏ đáng ૮ɦếƭ này! Làm sao có thể!
Hắn lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh đến không còn chút sức đánh trả…
Nhưng vô luận như thế nào, cái vị trí tổng đội trưởng chung quy vẫn thuộc về hắn!
“Có ổn không?”
Tần Nhược Hi vội vàng đi tới, để Lưu Ảnh cùng hỗ trợ, đem người đỡ lên.
Mặc dù quá trình thi đấu so với dự đoán chút chênh lệch, nhưng kết quả cuối cùng vẫn còn đang nằm trong khống chế của cô, vị trí tổng đội trưởng vẫn lấy được…
Nếu không phải do người phụ nữ kia, thì mọi chuyện đã có thể hoàn mỹ hơn…
Trên đài, Hứa Dịch lại hỏi một lần nữa, vẫn không có người đáp lại.
Vì vậy, Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, “Được, nếu không người khiêu chiến, như thế, tôi tuyên bố, vị trí tổng đội trưởng Ám Vệ lần này…”
“Tôi… Tôi… Tôi… Muốn…”
Đang lúc này, dưới đài đột nhiên vang lên âm thanh lắp ba lắp bắp.
Hứa Dịch nhìn về phía người thanh niên, mở miệng: “Cậu cái gì?”
“Tôi.. Tôi muốn… Muốn… Muốn… Muốn…”
Hứa Dịch xạm mặt lại: “Cậu muốn khiêu chiến.”
Cà Lăm gật đầu: “Đúng!”
Hứa Dịch: “… Xác định”
Dưới đài, các ám vệ nhất thời tranh luận ầm ĩ.
“Mịa nó! Biết vô sỉ một chút đi chứ, người ta đã bị đánh thành như vậy, còn đi khiêu chiến”
“Đúng vậy a, thắng như vậy cũng không anh hùng chút nào.”…
Cà Lăm hừ một tiếng, quét mắt nhìn những người đó, “Vì… Vì… Vì sao tôi không thể lên đài thi đấu khiêu chiến… Vốn… Vốn là sống ૮ɦếƭ có số, hắn bị đánh thành như vậy, vậy… Chính là do bản thân hắn kỹ thuật không tinh, đi đỗ lỗi cho người khác, cùng tôi có… có quan hệ gì, huống chi, tôi ghét nhất đàn ông đánh… đánh phụ nữ…”
Hiếm thấy, lần này Cà Lăm nói chuyện miễn cưỡng tính là trôi chảy.
Bất quá, nghe được câu nói sau cùng, tất cả mọi người đều là xạm mặt lại.
Đánh phụ nữ!
Con mịa nó! Con mắt nào của cậu nhìn thấy hắn đánh phụ nữ a!
Rõ ràng từ đầu tới cuối đều bị đánh được không.
Quả thật là ngược đời…
Cà Lăm nói xong, một mặt chính khí ngang nhiên nhảy lên đài.
Nghe Cà Lăm nói chắc như đinh đóng cột, Nguyên Sinh vốn là đã bị đánh gần ૮ɦếƭ quả thật là thiếu chút nữa trực tiếp bị hắn chọc cho tức ૮ɦếƭ, ”Cậu…”
Kết quả cuộc so tài này, cơ hồ là không hồi hộp chút nào…
Nguyên Sinh đã bị đánh thành nửa tàn phế, lần nữa leo lên lôi đài đã rất không dễ dàng, không đến mấy quyền liền trực tiếp bị Cà Lăm dùng một chân đạp xuống.
Hứa Dịch lau mồ hôi, tuyên bố: “Cà Lăm… Không phải… Phong Diệc Huyền thắng! Còn có người nào muốn khiêu chiến Phong Diệc Huyền không?”
Dưới đài, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không người nào có ý muốn lên đài.
Lưu Ảnh thua bởi Nguyên Sinh, đến tư cách phân đội trưởng cũng đã mất đi, căn bản không đủ tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng.
Thập Nhất sau khi thua Nguyên Sinh, mặc dù vẫn là phân đội trưởng, nhưng hắn không có khả năng đi thách đấu Phong Diệc Huyền.
Về phần các phân đội trưởng khác, thân thủ tốt nhất là đội trưởng đội ba, nhưng hắn mới vừa rồi đã thua bởi Cà Lăm, phân đội trưởng khác đương nhiên sẽ không đi lên tự chuốc nhục…
Cho nên, kết quả của trận thi đấu tranh vị trí tổng đội trưởng Ám Vệ lại là…
Hứa Dịch thấy không ai mở miệng, lần này lên tiếng nói: “Nếu không có ai thách đấu, như thế, trận thi đấu tranh vị trí tổng đội trưởng lần này, người chiến thắng là… Phong Diệc Huyền!”
Âm thanh Hứa Dịch vang vọng trong toàn bộ sân huấn luyện, kết quả được tuyên bố là cái kết quả mà mọi người không hề nghĩ tới.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!