Làm sao đây…
Trước kia cô một mực lấy việc học cùng công tác bề bộn nhiều việc tới lấy lệ, lần này có thể làm sao bây giờ a!
Điện thoại đã vang lên một hồi rồi, Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi mà nhận: “Alô, mẹ…”
“Oản Oản, hôm nay con có bận gì không?”
Diệp Oản Oản không dám lập tức trả lời, mà là cẩn thận hỏi lại: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Lương Uyển Quân mở miệng nói: “Mẹ đan cho con một cái áo lông, con chừng nào có thời gian rảnh rỗi thì tới lấy.”
“A, hai ngày nữa đi, chờ cuối tuần có thể không?” Diệp Oản Oản trả lời.
“Được a, không bằng cuối tuần kêu bạn trai con đi cùng, rồi cùng chúng ta ăn một bữa cơm đi.” Lương Uyển Quân thử mở miệng thăm dò.
Diệp Oản Oản: “…”
Lại còn dụ cô vào trong hố…
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: “Cuối tuần sao? Khoảng thời gian này anh ấy đang làm thêm giờ, khả năng không có thời gian…”
“Như vậy a…” Giọng nói của Lương Uyển Quân khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Sau đó, đại khái là bởi vì Diệp Oản Oản cự tuyệt nhiều lần, như phát hiện ra cái gì, trầm mặc một hồi, dè dặt mở miệng hỏi: “Oản Oản, con không có chuyện gì lừa gạt mẹ chứ?”
Con gái một mực nói tình cảm cùng bạn trai tốt vô cùng, nhưng mặt khác còn nói chờ cảm tình ổn định một chút lại mang về nhà, bà đã dò xét nhưng nhiều lần từ chối, Lương Uyển Quân khó tránh khỏi phát hiện có chuyện gì đó không đúng lắm.
Thật là hiểu biết con gái không ai bằng mẹ, cô đã cẩn thận như vậy còn bị nhìn đi ra.
Diệp Oản Oản nhất thời một trận chột dạ, vội vàng trả lời: “Không có a, con có thể có chuyện gì lừa gạt mẹ a!”
Giọng nói của Lương Uyển Quân trở nên nghiêm túc: “Cái kia, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, con cùng bạn trai của con tình cảm thế nào? Có phải là xảy ra vấn đề gì hay không?”
Hóa ra là lo lắng cái này a…
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chuyện này không hề có, hai chúng con vẫn tốt, có thể xảy ra vấn đề gì a! Anh ấy cũng không phải là đại thiếu gia như Cố Việt Trạch, không có nhiều tâm địa gian xảo như thế, đối với con khăng khăng một mực yêu chiều!”
“Ai, nếu như vậy, ba mẹ cũng có thể yên tâm, chúng ta chỉ có thể hy vọng con nhất định phải sống tốt, hiện tại anh trai của con vẫn một mực như vậy…” Lương Uyển Quân than thở.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt mà!”
Nghe được mẹ nhắc đến Diệp Mộ Phàm, sắc mặt Diệp Oản Oản hơi trầm xuống.
Mặc dù khoảng thời gian này mâu thuẫn của cô cùng Diệp Mộ Phàm không có trở nên gay gắt, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Anh trai cô hiện tại bởi vì hoàn cảnh gia đình thay đổi cùng với chuyện Trầm Mộng Kỳ thổi gió bên tai, nên người bên cạnh có nói thế nào hoàn toàn nghe không lọt tai, cô có nói nhiều đi nữa cũng chỉ uổng công mà thôi.
Trầm Mộng Kỳ hiện tại làm sao có thể chọc chuyện phiền phức được nên hầu như mọi chuyện đều giao cho anh cô đi làm, anh cô còn cho là mình được tín nhiệm, được coi trọng…
Hiện tại, chỉ có thể để cho anh cô thấy mình bị Trầm Mộng Kỳ lợi dụng bị thua thiệt lớn mới có thể thay đổi mà thôi…
Kiếp trước hắn bị thương tích đầy mình, còn ngu ngốc vì Trầm Mộng Kỳ mà làm bao nhiêu việc, chính hắn bị hãm hại không tính là gì, còn làm liên lụy đến ba mẹ cô nữa…
Đời này, cô nhất định phải để cho hắn bị dạy dỗ mà ghi nhớ suốt đời.
Lương Uyển Quân lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt, Oản Oản con nghĩ như vậy là được rồi, ba mẹ nhìn con bây giờ có thể tự đi ra ngoài lập nghiệp, thực sự khỏi phải nói cao hứng bao nhiêu, tìm đàn ông vẫn nên tìm người đối với con tốt một chút, trung thực, hình dáng của người đó có cái gì quan trọng đâu, ba của con cũng có cái ý này, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ý hình dạng của hắn đâu!” Lương Uyển Quân nhiều lần cường điệu sẽ không ghét bỏ hình dạng của con rể tương lai.
Bởi vì gen của người Diệp gia đều quá tốt nên Diệp Oản Oản từ nhỏ ánh mắt cũng rất cao, còn đặc biệt khó chiều, cho nên Lương Uyển Quân rất lo lắng Diệp Oản Oản sẽ vì vậy mà cùng bạn trai náo đến mâu thuẫn.
Diệp Oản Oản quả thật là khó nói, chỉ có thể liên tục phụ họa, “Mẹ, con biết rồi, con ghét nhất những thứ đàn ông có dáng dấp đẹp trai lại có tiền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Diệp Oản Oản đang nói thề son thề sắt bảo đảm với mẹ mình cho nên hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng mình…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đúng lúc này, đột nhiên “Két” một tiếng, cánh cửa sân thượng bất ngờ không kịp đề phòng bị người khác đẩy ra.
Diệp Oản Oản nghe tiếng cửa theo bản năng mà quay đầu lại, sau đó liền thấy, Tư Dạ Hàn thân hình cao lớn đứng ở nơi đó, trong tay cầm một quyển sách.
Bởi vì cô đặc biệt dặn dò là hôm nay sẽ ra ngoài hẹn hò, không muốn ăn mặc quá nổi trội, cho nên vào lúc này Tư Dạ Hàn chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác len xanh xám, tóc do không trải qua việc sử dụng mỹ phẩm nên đặc biệt đen nhánh thoạt nhìn đặc biệt mềm mại.
Người đàn ông sống mũi cao thẳng, vành môi rõ ràng, đôi môi nhỏ bé nhìn qua bạc tình lại cấm dục, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần gian, bộ dáng này so với trong ngày thường chỉnh trang nhìn qua trẻ hơn chừng mấy tuổi, cộng thêm cái này người càng tỏa ra khí chất cấm dục, lực sát thương quả thật là quá lớn rồi…
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn dường như là đúng lúc nghe được câu nói sau cùng kia của cô, hai con ngươi nhỏ bé thâm thúy không thể nhận ra híp lại…
Về phần Diệp Oản Oản, duy trì tư thế gọi điện thoại, nhìn chằm chằm mỹ nam trước mặt không kịp chuẩn bị mà như rơi vào mộng ảo, thật sự quá đẹp a!
Mịa nó!!! Tại sao Tư Dạ Hàn lại ở chỗ này a a a a!
“Mẹ, lúc này con bận quá, con cúp trước lúc khác sẽ nói tiếp với mẹ sau, bái bai!”
Diệp Oản Oản thật nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó ực nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nhìn về phía của Tư Dạ Hàn: “Anh… Anh, anh, anh… Anh làm sao tại trong phòng em a?”
Tư Dạ Hàn cất bước đi vào, sau đó mặt không thay đổi mở miệng nói ba cái chữ: “Đi đọc sách.”
Được rồi, sân thượng trong phòng cô quả thật tốt nhất, Tư Dạ Hàn thường xuyên đến sân thượng này đọc sách hoặc là nghỉ ngơi một chút.
Giời ạ quá sơ suất a! Cũng không biết Tư Dạ Hàn rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi a!
Diệp Oản Oản cẩn thận dè dặt nhìn anh một cái, sau đó thử thăm dò mở miệng nói: “Thế… Mới vừa rồi em cùng mẹ em nói chuyện điện thoại… Anh nghe được bao nhiêu…”
Tư Dạ Hàn: “Không có bao nhiêu.”
Diệp Oản Oản không yên tâm truy hỏi: “Không có bao nhiêu là bao nhiêu?”
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô một cái, trầm mặc một giây, sau đó lặp lại: “Con ghét nhất những thứ đàn ông dáng dấp đẹp trai lại có tiền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Diệp Oản Oản không nói gì che mặt…
૮ɦếƭ tiệt…
Quả nhiên vẫn là nghe được câu này…
Diệp Oản Oản chỉ có thể vội vàng chạy bạch bạch bạch tiến lên giải thích, “Cái này, đây là hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm, anh cũng biết mà, em hoàn toàn chỉ nói cho ba mẹ em nghe mà thôi… Em thích người dáng dấp đẹp trai lại có tiền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu không đúng vậy sẽ không bị anh mê hoặc đến ૮ɦếƭ đi sống lại mà!”
Tư Dạ Hàn ánh mắt lóe lên, “Trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Đúng vậy! Em nói sai sao? Gương mặt này của anh chẳng lẽ còn không đủ trêu hoa ghẹo nguyệt? Chính anh đẹp trai hơn bao nhiêu người thần tượng, trong lòng bao nhiêu cô gái không có đếm sao?” Diệp Oản Oản một mặt nghiêm túc mở miệng, bắt đầu trò gian nịnh hót.
Tư Dạ Hàn nghe vậy, khóe miệng dường như không dễ dàng phát giác cong lên một cái, bất quá nhìn thần sắc, rõ ràng đã không có dấu vết không vui.
Trải qua thời gian dài, Diệp Oản Oản liền sớm học được cách nhìn mặt mà nói chuyện, cho dù Tư Dạ Hàn là một người mặt đơ, cũng có thể nhìn ra tâm tình của anh, biết nguy cơ chắc là đã đi qua, vì vậy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vuốt lông: “Không đúng không đúng! Bất kể có tiền hay không, có đẹp trai hay không, đều không quan hệ với em, em chỉ thích Bảo Bảo anh mà thôi!”