Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 293: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

“Về phần quá trình chúng con quen biết…” Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích, “Là anh ấy theo đuổi con trước, lúc đầu con cũng không thích anh ấy, quan hệ cũng rất không xong, dù sao khi đó con một lòng đều ở trên người Cố Việt Trạch, hy vọng vãn hồi chút tình cảm, đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, thậm chí còn xích mích với hai người và anh trai. Đoạn thời gian đó là thời điểm con thống khổ nhất, gian nan nhất, nhưng anh ấy lại chỉ yên lặng làm bạn ở bên cạnh, không rời không bỏ, đối với con thương yêu đầy đủ, đảm nhiệm việc đánh mắng, con dần dần bị cảm động, mới đón nhận tình cảm của anh ấy…”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản đang ba hoa thiên địa, vẻ mặt rất là… Khó mà hình dung… Diệp Oản Oản trừng anh,nhìn em làm gì? Cô nói sai rồi sao? Chẳng lẽ anh không phải là làm việc ở Tư Thị sao? Chẳng lẽ không phải là anh theo đuổi cô trước sao? Đuổi theo cô đến tận trời cuối đất … Chẳng lẽ không phải là anh không rời không bỏ sao? Cô muốn ૮ɦếƭ đủ loại đều không có biện pháp chia tay… Về phần đảm nhiệm đánh đảm nhiệm mắng… Cô trước huyên náo còn thiếu sao, lại khóc lóc om sòm, mắng anh đánh anh, mặt anh lúc nào cũng như tấm băng sơn không có phản ứng chút nào, không phải là đảm nhiệm đánh đảm nhiệm mắng là cái gì… Nếu để cho anh giải thích, hai người bọn họ đã sớm bắt cô chia tay có được hay không?
“Nguyên lai là như vậy…” Nghe đến đó, sắc mặt Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân rõ ràng đã hòa hoãn lại, lúc nhìn biểu tình của Tư Dạ Hàn cũng thuận mắt hơn nhiều. Mặc dù cha không còn, mẹ ở nước ngoài, nhưng quan trọng là đối tốt với con gái, công tác cũng ổn định. “Cho nên, cha, mẹ, hai người đừng vì tướng mạo của anh ấy mà ôm thành kiến, anh ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với con, lại nói con gái hai người con gái dáng dấp cũng không an toàn có được hay không? Nói thế nào cũng huề nhau mà!” Diệp Oản Oản nói.
“Con a…” Lương Uyển Quân một mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, “Chuyện lúc trước của Oản Oản, chắc hẳn cậu cũng biết một chút, đứa nhỏ này, chịu không ít khổ, cho nên chúng tôi mới đặc biệt lo lắng, sợ nó lại bị đả kích, hy vọng nó tìm một con đường thực tế, hy vọng cậu bỏ qua cho.”
Tư Dạ Hàn mở miệng: “Không sao.”



Lương Uyển Quân thấy hắn nói năng không tốt, bất quá ánh mắt sạch sẽ, không giống người có tâm địa gian xảo, ngược lại là so với mấy tên đàn ông dịu dàng kia tốt hơn nhiều, không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm. Diệp Thiệu Đình trầm giọng dặn dò, “Tình cảm không phải là trò đùa, mặc dù tương lai sẽ như thế nào cũng không ai biết, chỉ hi vọng cả hai đều có thể nghiêm túc đối đãi, giúp đỡ lẫn nhau, ở bên nhau thật tốt.”
Tư Dạ Hàn nhìn về cô đang ngồi bên cạnh, đáy mắt thâm trầm giống như mặt biển mênh ௱ôЛƓ, lẳng lặng mở miệng nói: “Con sẽ che chở cô ấy một đời chu toàn.”
Diệp Oản Oản đối diện ánh mắt thâm trầm của anh, bỗng nhiên sững sốt, đại khái là không nghĩ tới, lấy tính cách của Tư Dạ Hàn còn có thể nói những lời như vậy… Cuối cùng, Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn phụng bồi cha mẹ ăn một bữa cơm, bầu không khí coi như hài hòa, bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, cha mẹ không có quá mức làm khó, hỏi thăm quá nhiều, cuối cùng cũng miễn cưỡng ứng phó được.
Mãi đến khi trở về Cẩm Viên, trong lòng Diệp Oản Oản vẫn còn có chút sợ hãi. Diệp Oản Oản vừa đi lên lầu, vừa nghiêng đầu hướng về phía Tư Dạ Hàn than phiền, Tư Dạ Hàn một mực trầm mặt đi ở sau lưng cô. Đi cả một đoạn, anh vẫn không có nói tiếng nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì. “Nào có người nào trả lời vấn đề như vậy với cha mẹ vợ? Không biết còn tưởng rằng anh căn bản cũng không yêu thích em, muốn cùng em chia tay a! Ai, cũng còn may trình độ của em đủ cao, coi như anh trình độ không tốt, chúng ta cũng có thể trung hòa…”
Diệp Oản Oản một bên nghiêng đầu vừa nói chuyện, kết quả không cẩn thận dưới chân đạp hụt, thân thể nhất thời ngửa ra sau, “A…” May mắn, Tư Dạ Hàn đang ở phía sau, vững vàng đỡ cô ôm vào trong иgự¢. “Ây…” Không đứng vững… Diệp Oản Oản le lưỡi một cái, đang muốn mở miệng, giây kế tiếp, đỉnh đầu hạ xuống một bóng đen, Tư Dạ Hàn bỗng nhiên nghiêng người, hôn một cái lên môi của cô…


Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bờ môi mang hơi lạnh nhẹ nhàng dán lên, ôn nhu tinh tế ʍúŧ vào… Nương theo đó cánh tay bên hông càng thêm ôm chặt, sức hôn cũng càng ngày càng nặng, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, hấp thu mỗi một tấc ngọt ngào… So sánh với lúc đầu, hoàn toàn chỉ tuân theo bản năng, điên cuồng hung ác, nụ hôn của anh càng ngày càng kỹ xảo, đôi môi nhỏ mang hơi lạnh, hoàn mỹ gần trong gang tấc, không một chút tỳ vết, thời điểm thở dốc động tình, quả thật là khiến cô thần hồn điên đảo… Trong lúc nhất thời, khí tức mát lạnh chỉ thuộc về Tư Dạ Hàn ùn ùn kéo đến, đưa cô rời khỏi thế giới này, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại có bọn họ… Không biết qua bao lâu, nụ hôn này rốt cục cũng kết thúc… Ngón tay của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng mơn trớn ở trên tóc cô, đáy mắt tràn đầy tâm tình mà cô nhìn không hiểu.
Diệp Oản Oản nhìn chăm chú anh trước mắt, có chút ngẩn ra, “Ây… Sao… Thế nào?” Đang êm đẹp tự dưng không nói gì hôn liền hôn? Đều không nhắc trước thông báo một chút..
“Vậy… em thì sao?” Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nói ba chữ. Diệp Oản Oản vốn là bị hôn đến chóng mặt, nghe lời này, một mặt mê mang, “Em cái gì?”
Tư Dạ Hàn không hề chớp mắt, tập trung nhìn vào cô, “Em, yêu anh sao?”
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời ngẩn ra. Thật ra thì, ngay từ đầu cô sở dĩ khẩn trương dẫn anh đi gặp cha mẹ, hoàn toàn là sợ hãi vạn nhất làm hỏng, cha phản đối mảnh liệt, làm anh tức giận sẽ thương tổn tới cha mẹ. Dù sao lấy tính tình của anh trước đây, loại tình huống này rất có thể xảy ra. Nhưng là bây giờ… Trong lúc vô tình cô lại tin tưởng, người trước mắt, sẽ không thương tổn đến mình và những người bên cạnh. Nhưng hôm nay, cô vẫn cố gắng trả lời cha mẹ, muốn để cho cha mẹ tiếp nhận anh… Bây giờ thì mình, đối với Tư Dạ Hàn… Diệp Oản Oản đang thất thần, Tư Dạ Hàn đột nhiên cất bước, đi vượt qua cô, “Đi theo anh.”
“À? Đi đâu?” Diệp Oản Oản mê mang nghiêm túc đi theo. Một lát sau, Tư Dạ Hàn dẫn cô tới gác xếp tầng chót. Thấy Tư Dạ Hàn đưa cô tới đây, Diệp Oản Oản nhất thời sững sốt. Đây không phải là cấm địa Cẩm Viên sao? Kiếp trước ngay cả cô cũng không cho phép bước vào nơi này… Tư Dạ Hàn mang cô tới nơi này làm gì?
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Diệp Oản Oản đứng ở cửa, tò mò đảo mắt nhìn một vòng. Bên trong bày một chút đồ gia dụng cổ xưa, hai hàng giá sách đầy ắp, chính giữa là một cái bàn gỗ để đọc sách.
Tư Dạ Hàn đi tới trước mặt bàn đọc sách ngồi xuống, mở một cái ngăn kéo trong đó, ngay sau đó, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc(bội). Nghiêm chỉnh mà nói, là nửa miếng ngọc. Bởi vì miếng ngọc kia chỉ có một nửa. Ngón tay thon dài của Tư Dạ Hàn cầm lấy nửa miếng ngọc kia, đưa tới trước người của cô.
Diệp Oản Oản mặt đầy hoài nghi nhận lấy, hoàn toàn không biết Tư Dạ Hàn muốn làm cái gì, cho cô miếng ngọc này là có ý gì, “Đây là cái gì?” Trong ánh sáng mờ tối, âm thanh Tư Dạ Hàn thanh liệt vang lên trên lầu không chút cản trở: “Nửa miếng ngọc này, có thể điều động một ít nhân thủ, thời điểm gặp phải nguy cơ hãy sử dụng, bất quá, bọn họ chỉ nghe lệnh của anh, nửa miếng ngọc này em chỉ có thể sử dụng ba lần, trừ phi khẩn cấp, không nên tùy tiện sử dụng.”


Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn vào miếng ngọc tạo hình đơn giản, màu xanh ngọc bích, có vẻ xưa cũ. Quả nhiên Tư Dạ Hàn còn có thế lực âm thầm bí ẩn, hơn nữa những người này chỉ trung thành với một mình Tư Dạ Hàn, phỏng chừng đến Hứa Dịch cũng không biết sự hiện hữu của bọn họ, nhưng bây giờ, anh lại nói cho mình biết, hơn nữa còn cho mình quyền điều động…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!