“Em đã về rồi!”
Diệp Oản Oản trở lại Cẩm Viên, mới vừa vào cửa liền thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trên đầu gối để một cái laptop.
Thấy Tư Dạ Hàn ngồi ở phòng khách, Diệp Oản Oản có chút hoài nghi: “Ai? Bảo Bảo, anh làm sao lại ngồi ở chỗ này không vào phòng à?”
Tư Dạ Hàn đang muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Oản Oản đã đặt ௱ôЛƓ đi qua ngồi xuống: “Lần trước là lấy lý do ánh sáng tốt, lần này không phải lại là muốn nói phong thủy của phòng khách được đi a? Không cần khẩu thị tâm phi á! Em biết anh chính là đang cố ý chờ em a!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Cô cũng không biết chuyện gì đang thay đổi a, rõ ràng lúc trước sợ hãi Tư Dạ Hàn như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy anh liền không nhịn được nói ra mấy câu đùa giỡn.
Diệp Oản Oản đang muốn tiếp tục nói giỡn, phát hiện thể lực chống đỡ hết nổi, bụng nhanh như chớp kêu lên, nhất thời ôm bụng gào thét bi thương: “Bảo Bảo, em đói ~ ”
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái bên cạnh một cái, sau đó, cúi người tại trên khóe miệng của cô hôn một cái.
Diệp Oản Oản nhất thời ho nhẹ một tiếng: “Híc, không phải là loại đói bụng này rồi, là thực sự đói bụng a!”
“Không có đồ ăn sao?”
“Cái loại tụ họp này có thể ăn cái gì a!” Diệp Oản Oản lầu bầu.
Một đêm chỉ ngồi nghe hết toàn bộ những điều suy nghĩ linh tinh của Cung Húc mà thôi. Tư Dạ Hàn vẫy tay đem người giúp việc kêu qua.
Rất nhanh phòng bếp bên kia liền bưng tới một bàn bữa ăn khuya nóng hổi, hoành thánh, bánh bao, sủi cảo đủ loại đều có.
Từ lúc ra khỏi cửa đều nơm nớp lo sợ, đến bây giờ trở lại còn có bữa ăn khuya nóng hổi chờ lấy, Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật là giống như đang nằm mộng.
Chỉ cần đem đại ma đầu chăm sóc cho tốt, cuộc sống của cô sẽ vô cùng tốt hơn, đại ma đầu không ghen hết thảy đều dễ nói chuyện a.
Tâm tình Diệp Oản Oản đang vui mà ăn khuya, nhân tiện cho Tư Dạ Hàn ăn mấy miếng, thanh âm nhắc nhở của WeChat như là bom nổ đinh đinh đinh không ngừng mà vang lên.
Đúng như dự đoán, lại là Cung Húc tên kia phát tới.
[ Cung Húc: Diệp ca, anh rốt cuộc là lúc nào để cho tôi thấy mứt hoa nhỏ? ]
[ Cung Húc: Diệp ca, anh có phải không yêu tôi rồi hay không hả?
[ Cung Húc: Nếu không anh vì cái gì cũng không an bài công tác cho tôi? ]
[ Cung Húc: Diệp ca anh có phải muốn đóng băng tôi hay không, đuổi tôi ra khỏi giới này… ]
Diệp Oản Oản nhìn đến không còn gì để nói, toàn bộ giới giải trí ai có bản lĩnh có thể đuổi đại thiếu gia như hắn ra khỏi giới chứ?
[ Diệp Bạch: Kịch bản bộ phim tiếp theo của cậu tôi đã chuẩn bị rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi. ]
Diệp Oản Oản thật nhanh trả lời một câu, sau đó vội vàng mở chế độ rung.
Lịch sử đen tối của Cung Húc quá nhiều, danh tiếng kém không đành lòng nhìn thẳng, nghĩ muốn tẩy trắng quả thật là chuyện không thể nào.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chỉ có giải quyết trên vấn đề căn bản mà thôi, để cho hắn có một bộ tác phẩm xem được đưa ra công chiếu.
Dù sao diễn viên căn bản nhất vẫn là diễn xuất.
Đối với một người nghệ sĩ mà nói, nghệ sĩ tự thân mới là phương thức giao tiếp tốt nhất.
Bất quá, để có một bộ tác phẩm đem ra coi được, đối với Cung Húc mà nói cái này độ khó cũng đủ đáng sợ.
Cho dù bắt đầu từ bây giờ bù lại, thì trong một khoảng thời gian ngắn để cho kỹ thuật diễn xuất của Cung Húc có thể bay vọt về chất trên căn bản là không thể nào, như thế, cũng chỉ có trước tiên bỏ công sức trong việc chọn kịch bản, vừa vặn, cô biết một bộ phim có kịch bản phi thường thích hợp với diễn xuất của Cung Húc.
Nếu như tiến độ kịch bản thuận lợi, Cung Húc mới có khả năng nhỏ nhoi xoay ngược lại…
Tư Dạ Hàn nhìn thấy điện thoại di động của Diệp Oản Oản không ngừng vang lên, hơi nhíu mày.
Diệp Oản Oản thấy vậy bận rộn đem điện thoại di động thu lại, thề son thề sắt mà mở miệng nói: “Hiện tại ở trong giới giải trí người ăn no không có chuyện làm, liền truyền scandal đủ loại làm bậy cái gì đó, thật sự là quá nông cạn, Bảo Bảo anh yên tâm, em cùng bọn họ cũng không giống nhau a!”
Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm liếc cô một cái: “Ồ? Em ở nơi nào không giống nhau?”
Diệp Oản Oản ôm lấy chén cơm: “Em ăn không đủ no!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đại học truyền thông Đế đô.
Hôm nay có giờ giảng của một vị giáo sư rất đáng giá nên cô muốn đến nghe một chút, vì thế Diệp Oản Oản cố ý dành thời gian đến trường học một chuyến, thuận tiện làm một vài thủ tục nhảy lớp.
Sau khi tan lớp, Giang Yên Nhiên hẹn Diệp Oản Oản ở lại cùng nhau tới quán ăn ở gần trường học ăn cơm.
“Oản Oản, cậu cuối cùng cũng tới trường học rồi, tớ thấy thật là nhàm chán a! Tớ ở nhà trọ phòng có bốn người nhưng cơ hồ chỉ có một mình tớ ở mà thôi, có một người hai ba tuần mới tới một lần, còn hai người khác hiện tại hình dạng như thế nào tớ cũng không biết, nghe nói đều đã ký hợp đồng với công ty người mẫu rồi!” Giang Yên Nhiên lầu bầu than phiền.
Sinh viên ở học viện điện ảnh Đế đô có rất nhiều người bắt đầu từ năm thứ nhất đại học đã tiếp nhận công việc, không ít người thậm chí trước khi hoàn thành việc học ở đại học liền xuất đạo rồi, tỷ số tham dự các buổi học trên trường thấp là chuyện rất bình thường, ngay cả bọn họ học ở Đế Truyền tình huống cũng không tốt hơn là bao nhiêu, mọi người đều là sắp tới cuộc thi mới vội vàng ôn tập làm sao cho đủ điểm số để qua môn.
Diệp Oản Oản cười khẽ: “Làm sao vậy, Sở Phong không có ở cùng cậu sao?”
“Hắn gần đây đi theo thầy giáo làm đề án đó!” Giang Yên Nhiên nói xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói: “Đúng rồi Oản Oản, cậu đoán xem tớ mấy ngày trước gặp phải người nào?”
“Ai vậy?”
“Trầm Mộng Kỳ!” Giang Yên Nhiên mở miệng nói tiếp: “Cô ta lại có thể hư tình giả ý mà mời tớ đi tới công ty truyền thông Tụ Tinh, còn nói muốn ký hợp đồng với tớ nữa chứ!”
Diệp Oản Oản nghe vậy, khóe miệng cong lên một tia giễu cợt, ở đâu ra cho thấy Trầm Mộng Kỳ là thật lòng mời Yên Nhiên cơ chứ, sợ là cố ý muốn khoe khoang đây.
Giang Yên Nhiên bây giờ chỉ mới là một người sinh viên không người hỏi thăm, mà cô ta, đã là một ngôi sao mới nổi trong giới giải trí, đại tiểu thư của truyền thông Tụ Tinh, tiền đồ không thể đo lường được.
“Bất quá, Tụ Tinh gần đây phát triển được cũng vô cùng tốt a, hai năm gần đây đưa ra được mầy người mới có danh tiếng khá tốt, Trầm Mộng Kỳ chính là người mới xuất đạo đã được người khác chụp cho một cái mũ cái gì mà danh tiếng ‘Thời thượng Giáo chủ’, làm cho cô ta trong giới thời trang có rất nhiều tiền bối cũng biết đến a…”
Diệp Oản Oản không cần đoán cũng biết, hình tượng hiện giờ của Trầm Mộng Kỳ là xuất phát từ tay người nào. Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Diệp Oản Oản reo lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, Diệp Oản Oản nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lại là anh cô gọi tới…
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, yên lặng một lát sau, nhận nghe điện thoại: “A lô?”
“Ở trường học sao? Tôi đang ở trước cửa trường học của cô, đi ra một chút, tôi có việc tìm cô.” Diệp Mộ Phàm ở đầu kia điện thoại di động mở miệng nói.
Diệp Mộ Phàm lại có thể chủ động hẹn cô gặp mặt sao?
Diệp Oản Oản hơi suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Đợi em năm phút.”
Thấy sắc mặt của Diệp Oản Oản có chút không tốt lắm, Giang Yên Nhiên hỏi: “Oản Oản, điện thoại của ai vậy?”
“Anh tớ.”
“A…” Chuyện có liên quan đến Diệp Mộ Phàm Giang Yên Nhiên cũng biết một chút, nghe vậy cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh cậu hắn bây giờ còn đang ở Tụ Tinh làm việc sao?”
Diệp Oản Oản gật đầu một cái: “Anh ấy hẹn tớ gặp mặt, tớ đi một chuyến đã.”
“Ồ nha, vậy cậu đi đi, thời gian không còn sớm, tớ cũng muốn trở về trường học, lần sau gặp.”
“Được, bái bai.”
Ra khỏi tiệm cơm, Diệp Oản Oản hướng về cửa trường học đi tới.
Quả nhiên, mới vừa đến gần liền thấy ở nơi cửa trường một bóng người quen thuộc đang đứng thẳng ở chỗ đó.
Mặc dù thủ hạ nghệ sĩ dưới trướng của Diệp Mộ Phàm từng người tất cả đều gọn gàng xinh đẹp, nhưng chính bản thân hắn trên người lại mặc hàng hóa vỉa hè, nhưng chỉ bởi vì hắn phối hợp với việc sử dụng mỹ phẩm tốt, cho nên hắn vẫn như cũ nổi bật lên rõ ràng tuấn tú đẹp trai.
Hắn kiếm chút tiền kia, trừ cho cha mẹ, sợ là tất cả đều dùng ở trên người Trầm Mộng Kỳ rồi.
Phải biết rằng lúc trước trang phục trên người được Diệp Mộ Phàm coi trọng nhất, không phải được đặt từ nhãn hiệu đặc biệt sẽ không mặc, coi như là một trang sức phối hợp nho nhỏ cũng trải qua hơn mười lần làm việc chế tác riêng, yêu cầu độc nhất vô nhị.